Sau khi Thập Tam lui ra ngoài, Minh Châu day day mi tâm, cảm giác bực dọc dâng lên khó hiểu. Không biết vì lẽ gì, tâm nàng bỗng dưng phiền muộn đến mức chỉ muốn vung tay đánh người. Mà nghĩ đến kẻ đầu sỏ khiến nàng khó chịu, nàng chỉ muốn đem con sâu trong thân kia túm ra mà bóp chết ngay tức khắc.
“Chủ… Chủ nhân…” Thánh Cổ cảm nhận sát khí rõ ràng quanh thân Minh Châu, thanh âm không khỏi run rẩy như lá rụng đầu thu.
“Ngươi thật sự không thể thoát khỏi thân thể ta sao?” Minh Châu hỏi lại, như vẫn còn ôm một tia hi vọng cuối cùng.
“Ra… ra không được…” Thánh Cổ ấm ức đáp, thanh âm dường như mang theo tiếng nức nở uất nghẹn.
“Vậy tức là… về sau mỗi lần ngươi thiếu linh lực, ta đều không thể khống chế thân thể, lại bị buộc phải câu dẫn nam nhân, hành chuyện hoan lạc?” Thanh âm Minh Châu lạnh băng như băng tuyết đầu đông, không chút nể tình mà nói thẳng ra sự thật.
“Nhưng… đây vốn là do chủ nhân lựa chọn…” Thánh Cổ vẫn là một câu nói ấy.
Minh Châu không buồn tranh cãi nữa, nàng còn có chuyện khác cần làm rõ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play