Minh Châu ánh mắt long lanh như nước, cả người như sa vào mê mộng. Nàng chỉ là ôm lấy thân thể Hạng Thiên, đem khuôn mặt dụi vào người hắn, nhẹ nhàng hít hà như mèo nhỏ, vẻ mặt thỏa mãn đến lạ thường. Trên người hắn thật thơm, thơm đến mức nàng chỉ muốn đem hắn nuốt trọn vào bụng.
Chỉ là… nàng càng lúc càng sốt ruột, và rồi bật khóc.
Rốt cuộc phải làm thế nào, mới có thể ăn được hắn đây?
“Thiếp đói lắm rồi… chàng không chịu cho thiếp ăn, chàng là kẻ xấu!” – Minh Châu uất ức khóc lóc, ý niệm muốn chiếm lấy Hạng Thiên như mây đen che kín lý trí. Cái thứ nàng khao khát, lại không sao với tới, khiến nàng phát điên, hai tay không ngừng đánh vào người hắn, chẳng khác gì một tiểu oa nhi nghịch ngợm giận dỗi.
“Minh Châu!” – Hạng Thiên bị nàng quấy nhiễu đến gần như mất kiểm soát, vội vã bắt lấy tay nàng, vẻ mặt bất đắc dĩ cùng nóng nảy giao hòa.
“Rốt cuộc nàng muốn gì, nói cho ta biết đi!” – Hắn khẽ rít, giọng sủng nịch xen lẫn bất lực, “Nếu nàng còn cứ tiếp tục như vậy, ta… chỉ e thật sự không nhẫn nại được nữa…”
Muốn gì ư? Minh Châu ngơ ngác.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT