Tiếng gõ khẽ vang lên nơi song cửa sổ.
Thập Diên khẽ giật mình quay đầu, bắt gặp một bóng người quen thuộc đang tựa vào khung gỗ, gương mặt xinh đẹp hơi cúi, đôi môi vẽ ra một nụ cười như gió nhẹ đầu thu:
“Dậy rồi à?”
Thấy rõ người đến là ai, lòng Thập Diên không khỏi dậy sóng. Nhưng nàng nhanh chóng đè xuống niềm vui đang lặng lẽ dâng lên trong ngực, giọng nói cũng cố ý thản nhiên:
“Tỷ tỷ sao lại tới đây?”
Nếu nói kiếp trước, khi rời khỏi Xuân Quỳnh Lầu, người khiến nàng lưu luyến nhất – ngoài Tình Nương ra – thì chính là Cố Uyển Dư.
Trong chốn yên hoa, hồng trần cuồn cuộn, danh kỹ và tiểu quan chen vai thích cánh, khó mà nói đến một chữ “hòa”. Thập Diên xưa nay chưa từng tiếp khách, nhưng lại được đối đãi như hàng đầu – chỉ vì dung nhan nàng sinh ra quá mức đẹp đẽ. Cũng bởi vậy, không ít người trong lầu ngấm ngầm ganh ghét.
Nếu không có Cố Uyển Dư – đầu bảng Xuân Quỳnh – thỉnh thoảng ra mặt thay nàng, chỉ e Thập Diên sớm đã bị kẻ khác giẫm nát giữa hoa tàn liễu úa.
Thập Diên muốn mời nàng vào trong, nhưng Cố Uyển Dư chỉ nhẹ nhàng lắc đầu:
“Chút nữa còn phải lên trước, không rảnh ngồi lâu. Chỉ là ghé qua nhìn muội một chút, sao hôm nay vẫn cứ ở mãi trong phòng thế?”
Nghe tới hai chữ “lên trước”, tay Thập Diên khẽ siết chặt tấm khăn gấm.
Nàng ngẩng mắt nhìn về phía tiền lâu, nơi ấy đèn hoa rực rỡ như ban ngày, tiếng đàn sáo rộn ràng chẳng hề ngơi nghỉ. Rõ ràng là đêm khuya, vậy mà trên kia vẫn náo nhiệt đến lạ thường.
Nàng nghe hiểu.
Hiểu rất rõ ý Cố Uyển Dư – nhưng chẳng thể nói điều gì, lại càng không thể ngăn cản.
Cũng chỉ thêm vài ngày nữa thôi, nàng rồi cũng sẽ giống tỷ tỷ, cũng sẽ phải bước lên những bậc thang kia, ngồi vào y yến, cười với kẻ chẳng hề biết tên.
Đó vốn là số phận.
Thập Diên thu lại những gợn sóng trong mắt, chậm rãi đáp lời:
“Chỉ là… hôm nay thấy hơi lười một chút.”
Cố Uyển Dư cười, đưa ngón tay thon nhẹ chạm vào trán nàng như trêu đùa, nhưng cũng chẳng trách móc gì, lại càng không nhắc đến chuyện quý nhân hôm trước – chuyện đó, Tình Nương át sẽ nói.
Nàng chỉ nhẹ giọng dặn dò:
“Gần đây thành Cù Châu hơi loạn, muội cứ yên phận trong lâu là hơn. Đừng để bản thân gặp chuyện.”
So với những nơi phồn hoa khác trong giới kỹ viện, Xuân Quỳnh Lâu được xem là khá tự do. Nữ tử và tiểu quan nơi đây không bị cấm rời cửa, chỉ là số lần ra ngoài mỗi tháng có hạn.
Tình Nương cũng chẳng sợ có kẻ nhân cơ hội bỏ trốn.
Thế đạo giờ đã loạn lạc, không có danh thiếp và lộ dẫn thì khó mà đi nổi một bước, sơ sẩy còn dễ mất mạng. Mà so đi tính lại, Xuân Quỳnh Lâu dẫu chẳng phải nơi tốt đẹp gì, cũng coi như một chốn an thân.
Sau khi Cố Uyển Dư dặn dò vài câu liền dẫn đầu bước đi. Thập Diên theo sau, khẽ chau đôi mày liễu.
Cù Châu thành mấy hôm nay chẳng yên ổn, nếu đến cả Cố tỷ tỷ cũng phải nhắc đến, chứng tỏ tình hình không đơn giản. Thập Diên mơ hồ nhớ lại chút chuyện cũ trong kiếp trước.
Năm ấy, chuyện Lục gia chuộc thân cho nàng vốn khiến Tình Nương do dự mãi. Thế nhưng không hiểu sao, Tình Nương đột ngột đổi ý, còn lạnh nhạt nói:
“Nếu đã muốn đi, thì đi cho dứt khoát. Cũng đừng ở lại cái chốn Cù Châu Thành này, để ta bớt chướng mắt.”
Lục Hành Vân vốn không phải người bản địa, sau khi chuộc nàng ra liền định đưa nàng về Trường An. Tình Nương như thúc ép, Thập Diên càng thấy áy náy. Một mặt nàng nghĩ mình tìm đường thoát thân là đúng, nhưng mặt khác lại không tránh khỏi cảm giác có lỗi với người đã cưu mang mình.
Nàng là người do chính tay Tình Nương nuôi dạy, lẽ ra nên hiểu rõ hơn ai hết — Tình Nương đang đẩy nàng đi, không hề lưu luyến.
Khi ấy, nàng vừa uống thuốc xong, sức lực gần như cạn kiệt. Nếu không có lý do nào đó thực sự quan trọng, sao Tình Nương lại đành lòng để nàng lên đường trong tình trạng như vậy?
Có lẽ Tình Nương đọc được điều gì trong mắt nàng, liền chỉ khẽ nhíu mày mà nói:
“Ngươi nay không còn là người của Xuân Quỳnh Lâu nữa. Hãy sống cho xứng với một nữ tử đàng hoàng.”
Một câu ngắn ngủi, lạnh lùng, dập tắt mọi thắc mắc nơi nàng.
Chẳng mấy ngày sau, Lục Hành Vân đã dẫn nàng rời khỏi Cù Châu. Còn những biến cố xảy ra sau đó ở nơi ấy, nàng hoàn toàn không hay biết.
Giờ nhớ lại, Thập Diên không khỏi nhíu mày. Chuyện gì đã khiến Tình Nương và Cố tỷ tỷ trở nên cẩn trọng đến thế?
Nàng ngẩng đầu nhìn dãy lầu các đèn đuốc sáng trưng phía trước, trong lòng dâng lên cảm giác bất an. Nhưng hiện tại nàng không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể chờ cơ hội sáng tỏ mọi chuyện.
Thứ nàng cần quan tâm lúc này, là Lục Hành Vân.
Gã chuộc nàng ra, không thể chỉ đơn thuần vì nhân nghĩa. Cho dù Tình Nương từ chối, Lục gia cũng chẳng dễ dàng buông tay.
Năm ấy, họ Lý từng nhân danh thiên tử điều khiển chư hầu, làm điều ngang ngược. Sau bị các vương gia liên thủ vây ép, Lý thị mới sụp đổ. Giờ đây, giữ quyền ở Trường An là U Vương Tư Minh Trạch – thúc phụ của ấu đế. Nhưng ai nấy đều biết, kể từ khi Tư Minh Trạch dẫn binh vào Trường An ba năm trước, đứa trẻ kia đã sớm chỉ còn danh nghĩa.
Thiên hạ bề ngoài là một thể, kỳ thực đã chia ba: U Vương đóng giữ Trường An, còn Tấn Vương và Kỳ Vương mỗi người một phương, cát cứ Tây Bắc và Đông Nam.
Thế cuộc mong manh, như mặt nước yên bình che giấu sóng ngầm.
Cù Châu nằm ngay ranh giới của Kỳ Vương, lại sát bên U Châu – vị trí thật vi diệu.
Lục gia vốn đặt chân tại Trường An, song dưới trướng U Vương lại chẳng được trọng dụng. Lục Hành Vân dẫn nàng về kinh, chẳng qua là để lấy lòng U Vương, hoặc nói đúng hơn — lấy lòng tâm phúc của U Vương: Thích Thập Yển.
Năm ấy Thích Thập Yển theo Tư Minh Trạch nhập Trường An, sau đó trở về trấn thủ U Châu, là cánh tay phải đắc lực được Tư Minh Trạch hết mực tin dùng. Người được hắn tiến cử, nhất định sẽ được U Vương xem trọng.
Thập Diên ngồi lặng trước gương đồng, đôi mắt nàng chạm vào ánh nhìn của người con gái trong gương. Một khắc ấy, nàng chợt bật cười nhạt.
Nếu không vì gương mặt này, sao Lục Hành Vân phải khổ công dựng nên lý do chuộc nàng ra?
Thích Thập Yển tuy nắm binh quyền, nhưng nổi tiếng không gần nữ sắc. Tới nay chưa từng cưới vợ, sinh con. Không rõ Lục gia lấy được tin tức từ đâu, nói rằng hắn từng có một mối tình thanh mai trúc mã thuở niên thiếu – một người con gái dịu dàng, từng vì hắn mà mất mạng.
Kiếp trước, Thập Diên từng thấy bức họa của nàng ta.
Người trong tranh và nàng chỉ giống chừng năm phần, nhưng ngần ấy cũng đủ khiến Lục gia liều lĩnh bỏ tiền chuộc thân, lại còn cho nàng danh phận dưỡng nữ, bí mật đưa về kinh thành, chuẩn bị dâng cho Thích Thập Yển.
Nàng hiểu Lục Hành Vân, hiểu cả con người của Lục gia.
Một khi đã nhìn thấy con đường tắt, họ tuyệt đối sẽ không dễ dàng từ bỏ.
Dẫu Tình Nương có từ chối, Lục Hành Vân cũng vẫn sẽ quay lại.
Thập Diên cúi đầu trầm ngâm, chợt gọi:
“Thi Ý.”
Thi Ý thoáng sửng sốt, bước tới:
“Cô nương có chuyện gì sao?”
Thập Diên khẽ siết chặt ly trà trong tay. Trà đã nguội, nhưng bàn tay nàng vẫn giữ thật chặt như sợ điều gì sẽ tan biến. Một lúc lâu sau, nàng khẽ cất tiếng: