Là nàng xứng đáng.

Nhưng dù là xứng đáng… thì Lục gia đã lấy mạng nàng, chuyện ấy há có thể bỏ qua nhẹ nhàng? Người đó… nên phải trả giá thật đắt.

Tình Nương đứng dậy, bước tới bàn trang điểm. Không biết bà đã ấn vào đâu, chỉ thấy mặt bàn bỗng hé ra một ngăn bí mật. Bà lấy ra một bình ngọc nhỏ, trở lại chỗ cũ, lặng lẽ đẩy nó tới trước mặt Thập Diên.

Thập Diên nhìn bình ngọc, trong lòng đã rõ.

“Xuân Quỳnh Lầu nuôi ngươi chín năm, dạy ngươi lễ nghi chữ nghĩa, cầm kỳ thi họa. Hôm nay, Lục gia bỏ bạc chuộc thân cho ngươi, kể từ đó ân oán cũng xem như dứt.” Tình Nương dừng một chút, giọng khẽ đi: “Chỉ có một điều – thứ mà bên ngoài không dạy được ngươi… thì ngươi cũng không thể mang ra ngoài.”

Ai đứng sau Xuân Quỳnh Lầu, từ trước đến nay vẫn là bí ẩn. Nhưng từ khi Thập Diên đặt chân vào đây, nàng được dạy đủ cầm – kỳ – thư – họa, lễ – nghi – trí – dũng, đến mức chính nàng cũng không khỏi nghĩ đến hai chữ — mật thám.

Thân thể này, dung nhan này, từng ngón tay động tác, từng câu thơ lời hát, đều là công cụ để lấy lòng người, để đạt được mục đích của kẻ khác.

Tình Nương chưa từng đành lòng nhìn nàng trở thành như vậy. Bà thương nàng, nên mới để nàng trở thành người duy nhất trong Xuân Quỳnh có quyền lựa chọn.

Kiếp trước, nhờ vậy nàng trốn được.

Còn kiếp này…

Nàng thực sự muốn quay về con đường cũ? Vì một kẻ chưa từng gặp mặt, liều mạng đi theo một chủ tử không rõ hình bóng?

Thập Diên không biết.

Nhưng nàng biết rõ, nếu muốn báo thù, muốn Lục gia nợ máu trả bằng máu — thì nàng không thể vứt bỏ thứ đã ăn sâu trong máu thịt mình chín năm qua.

Vậy thì… nàng không có lựa chọn.


Chương 2

Bình ngọc bị đẩy về.

Tình Nương thoáng sững người. Thập Diên ngẩng đầu, ánh mắt trong trẻo nhưng vững vàng, cùng bà bốn mắt nhìn nhau, giọng nàng nhẹ như gió thoảng:

Tình Nương, con không đi nữa.

Hai chữ “trong sạch” — đối với nàng, xưa nay vẫn chỉ là giấc mộng xa xăm.

Nay được sống lại, nàng không muốn lặp lại con đường kiếp trước. Nếu đã là phận bạc, nếu đã chẳng thể giữ cho mình một chữ "sạch", vậy thì… nàng thà dốc hết lòng mà sống chết cùng nơi đã dưỡng mình chín năm, còn hơn lặp lại mù quáng của đời trước.

Tình Nương sững sờ thật lâu, rồi mới thở khẽ một tiếng.

Bà nghe hiểu lời nàng – càng ngạc nhiên hơn vì chính nàng là người nói ra điều đó.

Mấy năm trước, khi Xuân Quỳnh Lầu gặp biến cố, Thập Diên đã một lòng muốn rời khỏi chốn này. Cũng phải thôi. Từ chốn cửa Phật trong sạch mà bị ép xuống bụi trần, ai mà chẳng đau? Những ánh mắt ngoài kia – ghét bỏ có, khinh thường có – từng khiến các nàng như rơi xuống vực sâu.

Cái cảm giác đó, không ai hiểu hơn những người trong cuộc.

Thập Diên ngày ngày mong ngóng được rời khỏi nơi này, hiện giờ rốt cuộc đã có người tới vì nàng mà chuộc thân, sao có thể nói buông là buông?

Tình Nương nhìn nàng, không rõ nguyên cớ, chỉ đành hỏi lại lần nữa:

“Ngươi đã nghĩ kỹ rồi sao?”

Khi người muốn đi, bà sợ Thập Diên đặt sai lòng tin; giờ người lại quyết định ở lại, bà lại sợ nàng đi sai một bước.
Suy cho cùng, điều khiến Tình Nương lo lắng nhất, là Thập Diên sẽ hối hận.

Tình Nương xưa nay miệng lưỡi cứng rắn, lòng dạ mềm như nước, Thập Diên biết rõ điều đó.
Mũi nàng chợt cay xè, trong lòng như có gì rối lên từng mối.

Nàng cúi đầu, giọng nói khẽ khàng, như rơi vào đêm:

“Thân thế như ta, được chuộc thân rồi thì sao chứ? Thập Diên này, vẫn chỉ muốn ở bên Tình Nương.”

Là nàng ngu ngốc si tâm, luôn muốn làm người trong sạch, lại quên mất rằng định kiến thế gian há phải điều có thể dễ dàng xóa bỏ?

Tình Nương im lặng hồi lâu.

Sau cùng, bà đem bình ngọc thu lại, dáng vẻ như thể chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra, chỉ liếc nhìn nàng một cái, nhẹ giọng trách:

“Toàn nói mấy lời dỗ ta thôi.”

Thập Diên cũng muốn cười, khóe môi khẽ nhếch, nhưng rốt cuộc vẫn chẳng thể cười nổi.

Tình Nương thấy nàng như vậy, ánh mắt thoáng u ám, phất tay nói:

“Thôi được, nếu không muốn đi nữa thì trở về đi.”

Thập Diên cũng không nấn ná lâu. Trong lòng nàng vẫn còn rối loạn.

Bất ngờ trở về ba năm trước, lại được gặp lại Tình Nương, khiến cảm xúc trong nàng vẫn chưa kịp ổn định.
Nàng có biết bao điều muốn nói, nhưng cái gọi là chết đi sống lại vốn là chuyện kinh thế hãi tục, đời này e rằng chẳng thể dễ dàng thổ lộ với ai.

Sau khi Thập Diên rời đi, Tình Nương khẽ nhíu mày.
Thập Diên là đứa bà tự tay nuôi lớn, bà hiểu nó quá rõ.

Nó rõ ràng đang giấu bà điều gì đó.

Nhưng nếu Thập Diên không chịu nói, Tình Nương cũng chỉ đành giả như chẳng hay biết gì.

Đúng lúc ấy, cửa phòng bị gõ nhẹ. Có người đẩy cửa bước vào.

Tình Nương vừa trông thấy liền cau mày, bực bội liếc mắt:

“Ngươi lại đến làm gì?”

Cố Uyển Dư che miệng cười khúc khích, bước vào:
“Là ai chọc Tình Nương tức giận thế?”

Nàng khoác trên mình một bộ hồng y, vạt áo lụa mỏng nhẹ nhàng phủ trên vai, dáng người yểu điệu như liễu trước gió.
Chống tay lên trán, nụ cười luôn thường trực nơi khóe môi, nàng bước đến rồi ngồi xuống, liếc nhìn Tình Nương:

“Thập Diên kia thật sự không đi nữa sao?”

Tình Nương giọng vẫn bình thản:
“Nó nói… sẽ ở lại.”

Cố Uyển Dư khẽ ngẩn ra. Một lúc sau mới nở nụ cười như chẳng có gì:

“Cái nha đầu ấy…”

Dường như định nói điều gì, nhưng cuối cùng lại chẳng nói gì, chỉ dần trở nên trầm lặng.

Một lúc lâu sau, nàng khẽ xoay ly trà trong tay, nhẹ giọng:

“Còn hai ngày nữa, quý nhân kia sẽ tới. Tình Nương trước đó định để ta tiếp khách, giờ nếu Thập Diên không đi nữa… thì để nàng đi đi.”

Tình Nương ngẩng đầu, nhíu mày nhìn nàng:

“Ngươi có biết mình đang nói gì không?”

Cố Uyển Dư khẽ nhướng mày, cười:

“Nàng chỉ là một tiểu nha đầu nửa mùa, mấy hôm nữa sẽ tới tuổi cập kê. Theo quy củ trong lâu, sau cập kê sẽ phải gặp khách. Tình Nương thật sự nỡ lòng để nàng tránh khỏi số đó?”

Tình Nương ánh mắt lạnh xuống:
“Nếu ngươi định để nàng thay ngươi tiếp khách, vậy còn ngươi thì sao?”

Cố Uyển Dư đưa tay che miệng cười:
“Ta có thể thay nàng đi là được. Mấy lời ngoài tai, các tỷ muội khác chẳng phải cũng không dám nói gì?”

Tình Nương nhìn nàng thật lâu, mới nhẹ giọng nói:
“Lần này, Chu đại nhân cũng sẽ cùng quý nhân tới.”

Ý cười trên mặt Cố Uyển Dư khựng lại. Một lúc sau, nàng khẽ nhếch môi:

“Hắn có đến hay không, ta đều phải gặp khách.”

Nàng đã rơi xuống bùn, cần gì kéo theo Thập Diên cùng lún theo?

Cố Uyển Dư nhấp một ngụm trà, trong miệng còn vương chút vị đắng, khiến nàng cũng chẳng còn cảm giác gì.

Chẳng bao lâu, nàng đặt ly xuống, không nói thêm lời nào.


Thập Diên trở về phòng, chỉ thấy cả người như bị hút hết sức lực.

Nàng chẳng kịp suy nghĩ gì, chỉ muốn ngả lưng xuống nghỉ một chút, nhưng khi tỉnh dậy thì trời ngoài cửa sổ đã dần tối.

Vừa mở mắt, đập vào tầm nhìn là màn giường màu đỏ, ánh sáng hồng mờ mờ như phủ lên mi mắt một tầng sương.

Thập Diên lặng lẽ ngẩn người.

Một lúc lâu sau, nàng mới chậm rãi nhớ ra – nàng đã trở lại ba năm trước.
Nơi này không phải Lục gia, cũng chẳng phải căn tiểu viện giam cầm nàng nửa năm trời.

Nàng chống tay ngồi dậy, trong lòng trống rỗng, chỉ còn tiếng tim đập thình thịch vang vọng trong đêm yên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play