Chương 1

Thập Diên đã ngồi bất động ở góc phòng một lúc lâu.

Từ lúc tỉnh lại, nàng vẫn chỉ lặng lẽ ngồi đó, không nói không rằng.

Ngoài trời, mưa bụi rơi lất phất, từng giọt nước lặng lẽ gõ xuống mái hiên. Cả không gian như chìm vào một màu lam tro lạnh lẽo, mờ mịt đến ngột ngạt. Thập Diên ngồi bên khung cửa sổ, lặng thinh nhìn ra doanh trại gỗ phía xa, lòng rối như tơ vò, mãi chưa thể định thần.

Mọi thứ trước mắt đều quen thuộc đến lạ kỳ. Trong suốt một năm bị giam cầm nơi hậu viện Lục phủ, nàng đã không biết bao lần nhớ về nơi này, nhớ đến quặn thắt tim gan.

Từ năm bảy tuổi khi mẫu thân qua đời, nàng bị cha ruột bán đi, rồi bị đưa đến Xuân Quỳnh Lâu – nơi đó nàng đã sống trọn chín năm tuổi xuân.

Cơn đau như cào xé trong ngực vẫn chưa tan, khiến khuôn mặt Thập Diên trắng bệch, trán lấm tấm mồ hôi lạnh. Những giọt mồ hôi men theo gò má tinh tế chảy xuống, nhưng nàng dường như không hề hay biết. Mãi đến khi một cơn gió lạnh luồn qua khe cửa sổ, nàng mới chợt bừng tỉnh.

Trong gương đồng là hình bóng một nữ tử.

Nàng nghiêng đầu, ánh mắt vô tình chạm vào ánh nhìn của chính mình trong gương. Đôi mắt kia rất đẹp, như hoa đào đang nở rộ giữa tiết xuân, đuôi mắt khẽ rủ, mềm mại như tơ, khiến người ta có cảm giác say mà không say, mộng mà không mộng. Tình Nương từng nói: đôi mắt ấy sinh ra là để quyến rũ lòng người, nhưng Thập Diên lại là kẻ chưa từng khiến ai động tâm.

Gương mặt ấy quen thuộc mà lạ lẫm, khiến nàng như bị một gáo nước lạnh dội thẳng vào lòng.

Tỉnh rồi.

Khóe môi nàng khẽ cong, mang theo một nét mỉa mai nhàn nhạt. Cảm giác ấy chân thật đến mức nàng không thể không chấp nhận một sự thật — ly rượu độc của Lục gia đã không lấy đi mạng nàng, mà đưa nàng quay trở lại ba năm trước.

Quay về thời điểm nàng vẫn chưa bị Lục gia chuộc thân.

Thập Diên hít một hơi thật sâu, cố gắng trấn tĩnh bản thân giữa hàng loạt ký ức hỗn loạn đang ào tới như sóng lớn.

Bên ngoài có tiếng gõ cửa nhẹ: “Cô nương?”

Cửa phòng bị đẩy ra. Một tiểu nha đầu mặc áo xanh bước vào, trên tay bưng chén trà nóng. Sau khi đặt trà xuống bàn, nàng liền xoay người đóng kín cửa. Thập Diên nhìn người mới đến, trong lòng không khỏi dâng lên chút xúc động. Dù đã ba năm trôi qua, nàng vẫn nhận ra ngay — đây chính là Thi Ý, nha đầu được Tình Nương mua về để hầu hạ nàng.

Giọng nàng có chút nghẹn ngào.

Thi Ý vừa đặt trà, vừa thấp giọng nói: “Nô tỳ lúc nãy mang trà ra, vừa hay thấy Lục công tử tìm Tình Nương, chắc là tới bàn chuyện chuộc thân cho cô nương.”

Vừa nói, ánh mắt nàng vừa sáng vừa u buồn, xen lẫn vui mừng cùng luyến tiếc. Dường như chính nàng cũng không rõ bản thân nên vui hay buồn.

Dù vậy, trong lòng Thi Ý vẫn nghiêng về niềm vui là nhiều. Dù sao, thời cuộc bây giờ đã khác.

Xuân Quỳnh Lâu hôm nay không còn là nơi năm xưa nữa.

Chín năm trước, nó vốn không gọi là Xuân Quỳnh Lâu, mà là Bình Khang phường – nơi tuyển chọn tài nữ nhập cung làm linh quan. Nam nữ trong phường đều tinh thông cầm kỳ thi họa, khí chất thanh nhã, nếu được tuyển vào cung chính là niềm vinh dự lớn lao.

Thế nhưng, bảy năm trước, tiên đế băng hà, thái tử mới năm tuổi kế vị. Ngoại thích Lý gia thừa cơ thao túng triều cục. Một vị công tử nhà Lý gia từng ngang nhiên xông vào Bình Khang phường, cưỡng đoạt linh quan mà không bị trừng phạt. Từ đó, hình ảnh thanh sạch của Bình Khang phường sụp đổ.

Bảy năm trôi qua, Bình Khang phường dần trở thành nơi chẳng khác nào kỹ viện, các nơi đổi tên lần lượt. Phường ở Cù Châu thành cũng không ngoại lệ, sớm đã thành Xuân Quỳnh Lâu từ năm năm trước.

Nghe hết lời Thi Ý, Thập Diên chẳng còn lòng dạ nào để ôn chuyện cũ. Sắc mặt nàng thoắt cái thay đổi.

Thi Ý sững người: “Cô nương sao vậy?”

Thập Diên nắm chặt chén trà trong tay, gắng nén mọi cảm xúc đang cuộn trào trong lòng.

Giọng nàng trầm xuống:

“Lục gia… hôm nay là lần thứ mấy đến tìm Tình Nương?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play