“Ca ca!”

Trên xe ngựa, Vân La Y tức tối mở miệng:

“Hôm nay sao huynh lại ngăn muội? Đáng lẽ nên để con bán yêu đó chết dưới kiếm của muội!”

“Muội rốt cuộc là ngu thật hay giả vờ ngu vậy?” Vân Lan Từ nhìn nàng:

“Cho dù A Thương là bán yêu thì sao? Nàng ta bây giờ là đạo lữ của Tạ Hành Ngọc.

Muội nghĩ nếu giết đạo lữ của hắn ngay trước mặt hắn, muội còn có thể toàn mạng quay về sao?”

Vân La Y bĩu môi:“ Nhưng vừa rồi ca ca Diễn Chi thấy muội định giết con bán yêu đó, chẳng phải huynh ấy cũng không ngăn cản sao?

Rõ ràng là huynh ấy chẳng thèm quan tâm!

Biết đâu muội giết giúp huynh ấy, huynh ấy còn biết ơn muội ấy chứ!”

“…”

Vân Lan Từ xoa thái dương, không muốn cãi nhau với đứa em gái này nữa.

“Ca ca, huynh nói xem lời đồn kia… có thật không?”

Vân La Y đột nhiên hạ thấp giọng, thì thầm thận trọng.

“Lời đồn nào?” Vân Lan Từ hỏi.

“Là cái lời đồn ấy, nghe nói ca ca Diễn Chi cưới con bán yêu đó là vì bị nàng ta hạ tình cổ…”

Vân Lan Từ đang nhíu mày thì động tác khựng lại một chút:

“Tình cổ?”

Sau núi chỗ A Thương ở có một linh đàm linh khí sung túc, vì địa thế hẻo lánh nên thường ngày rất ít người lui tới.

A Thương đã đến đó để tắm gội một chút, khi nàng trở về thì trời đã khuya.

Lúc rời đi là hoàng hôn, nên trong phòng vẫn chưa có đèn.

Vừa đẩy cửa bước vào, A Thương lập tức cảm nhận được khí tức bất thường trong nhà.

Kiếp trước, có một khoảng thời gian nàng từng bị cả tông môn truy sát vì bị vu là phản đồ vì vậy, ngay khi phát giác có gì đó kì lạ, phản xạ của nàng còn nhanh hơn cả suy nghĩ.

“Ai đó!?”

Vừa dứt lời, linh lực trong tay nàng hóa thành một lưỡi kiếm vô hình, bay thẳng vào chỗ tối.

Kiếm khí lạnh lẽo xé gió lao đến, nhưng dường như bị một thứ gì đó chặn lại, chỉ cách mặt người kia một tấc thì dừng lại, rồi tan biến như chưa từng xuất hiện.

Đến khi A Thương nhìn rõ người đang ngồi trong bóng tối là Tạ Hành Ngọc, thì ngọn nến bên cạnh đã được châm lên, ánh sáng vàng nhạt lay động, soi rõ một bên gương mặt tuấn tú của hắn.

Thấy A Thương trở về, Tạ Hành Ngọc buông thanh đao trong tay mà hắn đang xem xét, ngẩng đầu nhìn nàng.

A Thương vừa từ linh đàm trở về, tóc dài còn ướt, trên người chỉ mặc một chiếc áo trong màu trắng, nơi bị tóc làm ướt hơi mỏng, ánh nến chiếu qua khiến thân hình nàng lờ mờ ẩn hiện.

Tạ Hành Ngọc thậm chí còn thấy rõ những vết bầm xanh tím ở ngực nàng dưới lớp áo mỏng.

Hắn không biểu cảm, chỉ lặng lẽ dời ánh mắt đi.

Cảm nhận được ánh nhìn của hắn, A Thương cúi đầu, liếc mắt nhìn xuống, chợt nhận ra trang phục của mình lúc này quá mức mỏng manh, nàng vội vàng kéo lấy áo khoác bên cạnh choàng lên người.

Tạ Hành Ngọc lên tiếng hỏi:“ Biết dùng đao?”

A Thương quay lưng lại khoác áo, vừa vặn nghe thấy hắn hỏi.

Nàng nhớ ra vừa rồi hắn đang cầm thứ gì đó xem chính là thanh đao của nàng.

“Ừm.” A Thương khẽ đáp một tiếng, sau đó cúi đầu đi mang giày lúc nãy nàng bước vào phòng với đôi chân trần.

Tạ Hành Ngọc không nói gì thêm, A Thương cũng chẳng mở lời, trong phòng lập tức chìm vào tĩnh lặng.

Kỳ thực, giữa hai người cũng chẳng có gì để nói.

Kiếp trước, Tạ Hành Ngọc rất ít khi chủ động trò chuyện với nàng, phần lớn là vì nàng yêu hắn, nên mọi cuộc đối thoại đều do nàng gắng gượng duy trì.

Còn giờ đây, nàng không chủ động nữa, vậy thì tự nhiên cũng chẳng còn gì để nói.

Tạ Hành Ngọc nhìn bóng lưng A Thương, thấy nàng quay lưng về phía mình, khoác áo ngoài, rồi hơi cúi người đi mang giày.

Nàng có một mái tóc đen dài đến tận eo, sau khi tắm vẫn chưa lau khô, từng giọt nước từ tóc rơi xuống, thấm ướt cả áo choàng ngoài.

Tạ Hành Ngọc nhìn mà bất giác thấy chướng mắt.

Chỉ chốc lát, hắn đứng dậy, đặt một lọ sứ trắng nhỏ lên bàn:“ Ngày ba lần.”

A Thương liếc nhìn lọ thuốc trên bàn, chợt hiểu ra thì ra hắn đến là để đưa thuốc cho nàng.

Nàng có chút bất ngờ.

Nhưng khi nàng nhìn lại vết thương trên cánh tay, sau khi bôi Kim Ngọc Cao, vết thương do kiếm khí của Vân La Y gây ra cũng đã gần như lành.

“Không cần, gần khỏi rồi.” A Thương nói.

Tạ Hành Ngọc nhìn chằm chằm nàng, khiến A Thương không hiểu sao lại cảm thấy ánh mắt hắn lúc này hơi nóng rực.

Ngay sau đó, nàng thấy ánh mắt hắn hạ thấp xuống, giọng nói vẫn lạnh nhạt:“ Không phải bôi ở tay.”

Giọng hắn vẫn lạnh nhạt như thường, không mang theo gì khác lạ.

Không phải tay? Vậy là ở đâu?

A Thương nhìn hắn, chạm vào đôi mắt lạnh lùng ấy, đầy nghi hoặc.

Tạ Hành Ngọc tiếp lời:

“Ta là thuần dương thể, còn ngươi mang huyết mạch hồ tộc, chưa chắc đã hoàn toàn chịu được tinh nguyên của ta.

Bôi thuốc này vào… sẽ dễ chịu hơn một chút.”

Nghe đến đây, A Thương mới hiểu thuốc này là bôi ở đâu.

Hắn hôm nay đã thấy rồi.

Thấy nàng lúc đánh nhau với Vân La Y, vì cơ thể khó chịu nên phản ứng không kịp, bị thương dưới kiếm.

Hắn đã thấy rõ ràng Vân La Y muốn hủy dung nàng, nhưng suốt quá trình lại không hề ra tay ngăn cản, chỉ thản nhiên đứng nhìn.

A Thương siết chặt tay thành nắm đấm.

Kiếp trước nàng cố chấp biết bao, cố chấp đến mức cho rằng người vô tình như vậy cũng có thể yêu nàng.

“Ừm. Cảm ơn.” A Thương mở miệng, giọng điệu vô cùng bình thản.

Tạ Hành Ngọc nghe nàng cảm ơn, chân mày khẽ nhíu, nhưng không rõ vì sao.

Ánh mắt hắn rơi lên gương mặt nàng.

Rõ ràng vẫn là gương mặt quen thuộc ấy, nhưng hắn lại cảm thấy nàng có gì đó đã khác.

Tạ Hành Ngọc nhìn chăm chú từng chút một, giống như lần đầu tiên thật sự nghiêm túc quan sát nữ nhân đã thành đạo lữ của mình.

Gương mặt từng mờ nhạt trong ký ức, giờ đây lại trở nên rõ nét từng đường nét.

Ánh mắt hắn nóng rực, mang theo ý dò xét.

A Thương cảm nhận được ánh nhìn của hắn, liền ngẩng đầu lên đối mặt.

Hai người đối mắt, không ai nói một lời, cho đến khi A Thương không chịu nổi ánh nhìn kỳ quái kia nữa, mở miệng:

“Ngươi còn chuyện gì sao?”

Giọng nàng mang theo ý tiễn khách rõ ràng.

Lúc này, Tạ Hành Ngọc cuối cùng đã nhận ra nàng thay đổi ở đâu là ở ánh mắt.

Trước kia, chỉ cần hắn xuất hiện, ánh mắt nàng sẽ luôn dõi theo hắn, trong đó ẩn chứa nụ cười, như thể cả thế giới chỉ có mình hắn.

Khi hắn đến gần, nàng còn sẽ đỏ mặt.

Mỗi lần tình cổ phát tác, hắn cư xử thô bạo khiến nàng đau đớn, nhưng nàng vẫn cắn răng nhẫn nhịn, không một lời oán trách.

Còn bây giờ…

Tạ Hành Ngọc không nói thêm gì nữa, chỉ quay người rời đi.

Hắn không nghĩ thêm về việc nàng thay đổi vì sao.

Tạ Hành Ngọc đến như cơn gió mát, rời đi cũng như cơn gió thoảng.

Sau khi hắn đi rồi, A Thương liếc nhìn lọ sứ nhỏ trên bàn, trong lòng cảm xúc hỗn loạn.

Nàng hiểu rõ, hắn đưa thuốc đến có lẽ chỉ là nhất thời nổi hứng, nhưng trớ trêu thay từng hành động nhỏ ấy lại vẫn khiến lòng nàng dao động.

A Thương hận Tạ Hành Ngọc như vậy, nhưng nàng càng hận bản thân mình nhiều hơn.

Chỉ một giây sau, A Thương cầm lọ sứ trên bàn lên ném thẳng ra ngoài cửa sổ.

Thứ của hắn, nàng không thèm!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play