A Thương cả đời này có hai điều hối hận.

Một là yêu Tạ Hành Ngọc kẻ vô tình vô nghĩa, hai là gả cho hắn, trở thành thê tử của hắn.

“Yêu nghiệt! Cực Thiên Thạch ở đâu?”

Tại Tiên Hành Đài của Tiên Môn, trời đất dị thường, gió rít từng cơn. A Thương, toàn thân vận y phục trắng nay đã nhuộm đẫm máu, bị treo trên đài hành hình.

Bên dưới là đệ tử khắp Tông môn tụ tập, trên đài là Chưởng Mệnh Ty người phụ trách hành hình, cùng Thanh Ngọc chân nhân kẻ hận nàng thấu xương vì nàng làm ô uế đồ đệ yêu quý của y.

Máu và nước mắt làm mờ đôi mắt, A Thương sớm đã tê dại vì đau, nàng ngẩng đầu lên, đôi mắt quật cường vẫn chưa chịu từ bỏ:

“Tạ Hằng Ngọc đâu? Ta muốn gặp chàng.”

“Yêu nữ như ngươi còn vọng tưởng gặp Tạ sư huynh sao?” Một đệ tử dưới đài tức giận quát, “Nếu không vì ngươi, sư huynh làm sao có thể…”

“Diễn Chi sẽ không gặp ngươi.” Thanh Ngọc chân nhân lạnh lùng ngắt lời đệ tử đó, ánh mắt tràn đầy khinh miệt nhìn nàng, “Ta hỏi ngươi lần cuối, Cực Thiên Thạch ở đâu?”

A Thương cúi đầu, không đáp.

Nàng biết dù có biện bạch thế nào cũng vô dụng. Đám người này sẽ không tin nàng không cấu kết với Ma tộc, càng không tin nàng không trộm Cực Thiên Thạch.

Thấy yêu nữ trước mắt vẫn không chịu khai, Thanh Ngọc chân nhân không muốn chần chừ thêm, liếc mắt ra hiệu với Chưởng Mệnh Ty bên cạnh.

Chưởng Mệnh Ty hiểu ý, lạnh giọng hạ lệnh: “Thi hành.”

Mười lăm đạo Lôi Hình đồng loạt giáng xuống. Trong khoảnh khắc cuối cùng trước khi bị hành hình, A Thương vẫn còn ôm tia hy vọng ngóng trông bóng hình áo trắng kia sẽ xuất hiện.

Nhưng cho đến tận phút cuối trước khi chết, ngoài ánh sáng chói lóa từ trận lôi hình giáng xuống, nàng chẳng thấy được gì nữa.

Sau này, theo lời đệ tử Tông môn thuật lại, bán yêu A Thương đã chết vào buổi trưa hôm đó, khi bị thi hành Lôi Hình.

Mười lăm đạo lôi không đủ để giết chết một tu sĩ, nhưng A Thương nàng chỉ còn nửa viên linh đan.

Một nửa linh đan, sao có thể chịu nổi mười lăm đạo Lôi Hình?

A Thương từ nhỏ từng hỏi phụ thân rằng: “Người chết rồi sẽ vào Hoàng Tuyền, vậy bán yêu như con, chết rồi sẽ đi đâu?”

Nàng nhớ rõ lúc đó phụ thân xoa đầu nàng đầy yêu thương, bế nàng lên và chỉ tay lên trời:

“Thương Thương của phụ thân lương thiện và dễ thương thế kia, sau này nhất định sẽ lên Thiên Giới, trở thành vị tiên nhân được người người kính ngưỡng.”

Đáng tiếc, nàng là bán yêu nửa người nửa yêu, đã không thể bước chân vào tiên giới, lại còn bị cả nhân tộc lẫn yêu tộc ghét bỏ, tu luyện thì bị khinh rẻ dè bỉu.

Bán yêu tu đạo muốn thành tiên, đúng là chuyện nực cười.

Nhưng sau khi chết, nàng mới biết, dù là bán yêu hay con người, chết rồi đều phải bước vào Hoàng Tuyền.

Hoàng Tuyền u ám hơn nàng tưởng nhiều biển máu mênh mông vô tận, đến cả bầu trời cũng bị nhuộm đỏ, trên bờ mọc đầy Bỉ Ngạn Hoa màu đỏ sẫm.

Khắp nơi là những linh hồn đã khuất giống như nàng, mờ mịt trôi dạt giữa Hoàng Tuyền, từng bước từng bước chậm rãi di chuyển theo dòng người.

A Thương không biết mình đã lang thang nơi Hoàng Tuyền bao nhiêu năm. Dù nàng đi mãi, đi mãi, vẫn chẳng thể thoát ra khỏi đó. Dần dần, ý thức của nàng ngày càng mơ hồ, thỉnh thoảng tỉnh táo thì lại thấy những linh hồn từng đi cùng nàng đã thay hết lớp này đến lớp khác.

Cho đến rất lâu sau đó, nàng như quay lại nhân gian, trở về một trấn nhỏ.

Rất nhiều ký ức nàng đã đánh mất, thế nhưng khi nhìn thấy trấn nhỏ ấy, nàng lại cảm thấy vô cùng quen thuộc, như thể mình từng đến nơi này rồi.

Từ xa, nàng trông thấy một nhóm người mặc bạch y. Thấy được hoa văn quen thuộc trên y phục bọn họ, A Thương cũng cảm thấy có chút quen mắt, nhưng nàng thật sự không thể nhớ ra.

“Đi nhanh lên đi, nếu hôm nay không trừ được tà vật ở An Châu Thành, chắc chắn lại bị  tông chủ mắng cho mà xem.”

“ Tông chủ hôm nay mang phu nhân đến An Châu rồi, có phu nhân ở bên, ngài ấy nhất định sẽ chẳng có thời gian để mắng chúng ta đâu.”

Nghe đám đệ tử ríu rít trò chuyện, A Thương không hiểu sao, chỉ còn lại một tia tàn hồn mà thân thể nàng lại không khống chế được, cứ thế đi theo họ.

Nàng nhìn thấy bọn họ trong thành đã trừ diệt không ít tà vật. Trong đó có một thiếu niên kiếm pháp cực kỳ xuất sắc.

Kiếm pháp đó nàng cảm thấy quen thuộc, nhưng lại không nhớ nổi đã từng thấy ở đâu.

Vì nàng chỉ là một tàn hồn, nên đám đệ tử kia hoàn toàn không nhìn thấy nàng, thế là A Thương đã lặng lẽ đi theo họ vài ngày trời.

Nàng thấy có chút kỳ lạ. Trước kia chỉ cần tỉnh táo một chút là đầu óc nàng lại trở nên mê muội, thế nhưng kể từ khi đi theo đám đệ tử này, nàng lại càng lúc càng tỉnh táo.

Nàng dần nhớ lại rất nhiều chuyện trong đời mình, nàng tên là A Thương, là một bán yêu, từng là đệ tử của Tiên Môn Tông.

Không trách được vì sao nàng lại thấy y phục của họ quen mắt thì ra bọn họ là đồng môn với nàng.

Chỉ là nàng không còn nhớ vì sao mình lại chết nữa.

“Trong thành, tà vật đã trừ hết chưa?”

Đúng lúc A Thương đang cố nhớ vì sao mình lại chết, thì bên tai bỗng vang lên một giọng nam trong trẻo lạnh lùng.

Rõ ràng nàng đã quên đi rất nhiều chuyện, nhưng khi nghe thấy giọng nói ấy, tim nàng đột nhiên run rẩy.

Nàng chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía người vừa cất tiếng.

Người nọ khoác một thân bạch y, đứng giữa màn mưa, dáng người cao ráo, phong thái tao nhã. Mái tóc dài được búi lên bằng một chiếc ngọc quan, gương mặt tuấn tú, khí chất xuất trần. Đặc biệt là đôi mắt đào hoa đẹp mê hồn kia lạnh lùng mà vẫn mang theo chút quyến rũ mê hoặc.

Nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc đó, A Thương vô thức gọi khẽ:

“Tạ Hành Ngọc…”

Giây tiếp theo, người đang đứng dưới mái hiên như cảm nhận được gì đó, liền quay đầu nhìn về phía nàng.

Hai ánh mắt giao nhau, mọi ký ức trong đời A Thương như thủy triều tràn về, rõ ràng rành mạch.

Tạ Hành Ngọc…

Người kia… lại chính là Tạ Hành Ngọc…

Từng ký ức lúc còn sống lướt qua trong đầu nàng như một cuộn phim quay chậm.

Tạ Hành  Ngọc đệ tử của chân nhân Thanh Ngọc dưới trướng Tiên Môn Tông, trời sinh đã có kiếm cốt , là thiên tài kiếm tu được kỳ vọng nhất trong giới đệ tử trẻ tuổi, tương lai sẽ trở thành đại năng kiếm tu.

Còn nàng A Thương, một bán yêu thấp hèn trong mắt người đời, bị người ta gán cho tội danh dùng thủ đoạn hèn hạ để hạ dược Tạ Hành Ngọc, rồi trở thành thê tử của hắn.

Cho dù tất cả những điều đó đều không phải do nàng làm, nhưng đêm đầu tiên của họ vẫn đầy rẫy âm mưu và toan tính của kẻ khác.

A Thương biết, việc Tạ Hành Ngọc lấy nàng vốn không phải là mong muốn của hắn, chẳng qua là bất đắc dĩ. Thế nhưng nàng vẫn luôn ôm hy vọng, hy vọng một ngày nào đó, hắn sẽ vì ngày tháng bên nhau mà động lòng, dù chỉ một chút cũng được.

Nhưng cuối cùng, tất cả chỉ là một mình nàng đa tình.

Tạ  Hành Ngọc vốn đã có bạch nguyệt quang trong lòng, làm sao có thể thích một bán yêu chen ngang như nàng?

Đôi mắt lạnh nhạt của Tạ Hành Ngọc nhìn vào màn mưa trước mặt, tựa như đang nhìn nàng, lại chẳng hề giống đang nhìn nàng.

Nếu không phải bây giờ nàng đã hóa thành một tàn hồn, A Thương nhất định sẽ tưởng rằng hắn thực sự có thể thấy được nàng.

Một bàn tay trắng ngần đặt lên cánh tay người nam nhân. Tạ Hành Ngọc thu lại ánh nhìn, cúi đầu nhìn người nữ tử  ngồi trên xe lăn, dịu dàng nói:

“Ta đưa nàng vào trong.”

Giọng nói ôn nhu ấy A Thương chưa từng được nghe.

Mưa mỗi lúc một lớn. A Thương đứng trong làn mưa, tận mắt chứng kiến Tạ Hành Ngọc đẩy chiếc xe lăn đưa người nữ  tử kia vào trong nhà.

Nữ  tử ấy ngồi quay lưng về phía nàng, nàng không thể thấy rõ gương mặt, nhưng A Thương biết người đó chắc chắn là Thẩm Nguyệt Thanh.

Thanh mai trúc mã của Tạ Hành Ngọc, cũng chính là bạch nguyệt quang trong lòng hắn.

Thì ra, phu nhân tông chủ trong lời đám đệ tử chính là Thẩm Nguyệt Thanh.

Cũng phải thôi… Nếu không phải năm xưa nàng chen vào giữa hai người họ, thì người sánh đôi với Tạ Hành Ngọc từ lâu đã là Thẩm Nguyệt Thanh rồi.

Từ đầu đến cuối, A Thương… chỉ là kẻ thứ ba.

Nay nàng đã chết, Tạ Hành Ngọc đương nhiên sẽ cưới người hắn thật lòng yêu thương.

Một giọt huyết lệ lặng lẽ trượt xuống từ khóe mắt. Tàn hồn của A Thương cuối cùng cũng tan biến trong màn mưa, lặng lẽ, không ai hay biết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play