Mỗi năm vào đầu thu, Tiên Môn Tông sẽ tổ chức một cuộc khảo hạch.
Nếu có thể vượt qua khảo hạch và được trưởng lão để mắt, đệ tử ấy sẽ có cơ hội bái sư trở thành nội môn đệ tử.
Kiếp trước, sau khi bị người ta gài bẫy trở thành thê tử của Tạ Hành Ngọc, A Thương vốn đã không được lòng các đệ tử, nay lại càng trở thành tâm điểm của mọi lời dị nghị.
Không biết tin đồn xuất phát từ đâu, có người nói rằng Tạ Hành Ngọc không thích đạo lữ của mình phô trương lộ diện, thế nên A Thương dần dần cũng gác lại việc tu đạo.
Nghĩ lại kiếp trước, A Thương thực sự cảm thấy mình khi đó ngu ngốc đến mức nào.
Nói cái gì mà Tạ Hành Ngọc không thích thê tử xuất đầu lộ diện, đúng là nực cười.
Thẩm Nguyệt Thanh con gái của tông chủ chẳng phải luôn thích xuất đầu lộ diện đấy sao?
Vậy sao Tạ Hành Ngọc vẫn luôn thích nàng ta?
Không phải hắn không thích thê tử mình xuất hiện, chẳng qua là hắn không thích nàng mà thôi.
Mặc dù A Thương không có ấn tượng tốt với bất kỳ ai trong Tiên Môn Tông, nhưng không thể phủ nhận đây là tông môn đứng đầu trong Tứ đại tông môn.
Hơn nữa, nó là tông môn duy nhất trong Tứ đại tông môn thu nhận bán yêu tu đạo.
Kiếp trước, vì yêu Tạ Hành Ngọc mà nàng đã từ bỏ tiền đồ tu hành của chính mình.
Kiếp này, nàng tuyệt đối sẽ không vì bất kỳ ai mà lùi bước nữa.
Người ta nói bán yêu không thể tu đạo?
Vậy thì nàng sẽ chứng minh cho tất cả bọn họ thấy không chỉ có thể tu đạo, nàng còn có thể bước lên con đường tiên đạo.
Một tấm lệnh bài khắc dấu ngoại môn đệ tử được đặt xuống trước mặt vị đệ tử phụ trách ghi danh.
Đệ tử ghi danh đang chăm chú viết, theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên, khi trông thấy thiếu nữ trước mặt thì động tác bút trong tay khựng lại, ánh mắt không giấu nổi sự kinh ngạc.
“Xin chào, tôi đến ghi danh.” Giọng nói lạnh lùng vang lên.
Viên Bạch người phụ trách ghi danh sững sờ nhìn nàng hồi lâu, đến khi bị một sư huynh bên cạnh vỗ một cái, hắn mới như bừng tỉnh, liếc nhìn tên trên lệnh bài rồi ghi vào danh sách, sau đó đưa tấm thẻ đỏ dành cho người tham gia cho nàng.
“Đây… của cô đây.”
“Cảm ơn.” A Thương nhận lấy tấm thẻ, lễ độ cảm ơn một tiếng.
Cho đến khi nàng quay người rời đi, ánh mắt Viên Bạch vẫn không rời khỏi bóng lưng nàng, nhịn không được thì thầm:
“Cô ấy… thật xinh đẹp.”
Nghe thế, một đệ tử bên cạnh cười khẩy:
“Ngươi điên rồi à? Đừng nói với ta là ngươi vừa phải lòng A Thương bán yêu đó đấy nhé.”
Viên Bạch lúc đầu cảm thấy cái tên A Thương quen quen, nhưng không nhớ ra được là ai.
Chỉ đến khi nghe người bên cạnh nói đến chữ bán yêu, hắn mới bừng tỉnh nhớ ra rồi!
Bán yêu A Thương!
Chính là kẻ đã hạ dược Tạ Hành Ngọc sư huynh, rồi ép buộc huynh ấy trở thành đạo lữ của mình!
Viên Bạch trong lòng kinh hoàng, không ngờ một cô gái xinh đẹp như vậy lại tâm cơ thâm sâu đến thế.
A Thương mang dòng máu hồ tộc, thính lực hơn người, tự nhiên nghe thấy rõ ràng những lời bàn tán sau lưng của hai vị đồng môn kia.
So với đủ loại lời dị nghị độc địa mà nàng từng phải gánh chịu ở kiếp trước, tâm nàng đã sớm tĩnh lặng như nước.
Sau khi báo danh xong, A Thương liền đi tìm người phụ trách đệ tử ngoại môn để xin nhận một số công việc.
Tiên Môn Tông tuy là tông môn đứng đầu trong Tứ đại tông môn, nhưng dù là đệ tử ngoại môn không có sư phụ truyền dạy pháp thuật, yêu cầu của tông môn đối với họ vẫn cực kỳ nghiêm ngặt.
Nếu không hoàn thành nhiệm vụ định kỳ hằng tháng, nặng thì sẽ bị trục xuất khỏi tông môn.
A Thương mới vào tông môn chưa lâu, những nhiệm vụ trừ yêu bên ngoài tất nhiên còn chưa tới lượt nàng.
Phần lớn những việc nàng tiếp nhận chỉ là mấy thứ lao động tay chân nặng nhọc, ai cũng ngại làm.
Người phụ trách ngoại môn là một ông lão lùn, béo, râu trắng dài, liếc nhìn quyển danh sách linh mỏng trong tay rồi nói với A Thương:
“Ngươi đến trễ quá, giờ chỉ còn một nhiệm vụ hái thuốc ở Vạn Linh Cốc. Nơi đó hơi xa và hẻo lánh, tốt nhất nên có hai người đi chung. Ngươi thử hỏi xem có ai đi cùng không.”
Vạn Linh Cốc nằm ở phía bắc xa nhất của tông môn, địa thế hẻo lánh, lại từng xảy ra mấy vụ linh thú bị ma hóa làm bị thương người, nên chẳng ai muốn đến đó.
Thế nhưng do nơi này nằm gần linh mạch, dưỡng ra không ít linh dược, nên được xem là nơi hái thuốc lý tưởng.
Lời vừa dứt, các đệ tử xung quanh nhìn nhau do dự.
Chẳng nói đâu xa, thân phận bán yêu của A Thương đã đủ khiến họ không ai muốn cùng nàng hành động, huống chi còn là nơi nguy hiểm như Vạn Linh Cốc.
A Thương cũng đã quen với sự lạnh nhạt này, nàng không lấy làm lạ.
Vừa định tự mình nhận nhiệm vụ thì một giọng nam đột ngột vang lên:
“Ta đi!”
Người đó bước lên, đứng cạnh A Thương, nói với vị chấp sự:
“Ta đồng ý đi cùng A Thương sư muội.”
A Thương nghiêng đầu nhìn hắn là một đệ tử dáng người chững chạc, nàng không quen hắn.
Chấp sự gật đầu:
“Đã vậy, hai ngươi cùng đi. Đây là danh sách linh dược cần hái.”
“Được.” Tên đệ tử vui vẻ nhận lấy danh sách, quay sang A Thương cười nói:
“Sư muội, chúng ta đi thôi. Ta tên Hạ Tông, sư muội cứ gọi ta là Hạ sư huynh là được rồi.”
Hắn còn lịch sự làm một động tác mời, gương mặt nở nụ cười có vẻ rất thân thiện.
Hạ Tông?
Cái tên này có vẻ quen quen, A Thương cảm thấy mình kiếp trước từng nghe qua, nhưng không nhớ rõ.
Vì Vạn Linh Cốc cách tông môn khá xa, hai người liền cưỡi linh thú chuyên dùng cho đệ tử ngoại môn để di chuyển.
So với sự trầm mặc ít lời của A Thương, Hạ Tông lại là người nhiều chuyện, không ngừng chủ động bắt chuyện, còn nhận lái linh thú.
Hắn cười cười, vừa giữ dây cương vừa nói:
“Trước đây đã nghe người trong môn nói A Thương sư muội rất xinh đẹp, hôm nay tận mắt thấy đúng thật là tuyệt sắc.”
A Thương nghe vậy chẳng mấy muốn đáp lời, chỉ nhắm mắt giả vờ ngủ.
Bất ngờ, vai nàng bị đẩy nhẹ một cái, nàng cau mày mở mắt ra, thấy Hạ Tông đang cười nhìn mình:
“Sư muội, ngủ rồi à?”
A Thương kiềm nén sự bực bội trong lòng, lạnh nhạt nói:
“Sư huynh, làm ơn tập trung đánh xe.”
Nghe ra thái độ không muốn dây dưa của nàng, Hạ Tông vẫn giữ nguyên nụ cười như không có chuyện gì:
“Được thôi sư muội, ngươi nghỉ ngơi đi.”
Vừa quay đầu lại, trong lúc A Thương không nhìn thấy, khóe miệng hắn lạnh lùng nhếch lên nụ cười đầy ẩn ý.
Một con bán yêu hèn kém mà dám không nể mặt ta? Chút nữa ngươi sẽ biết tay.
Linh thú dừng lại bên một bãi cỏ, A Thương mở mắt khi nhận ra xe đã dừng.
“Sư muội, đến rồi.”
A Thương nhìn gương mặt đang mỉm cười của Hạ Tông, rồi liếc về phía sau lưng hắn nơi có hai đệ tử mặc đạo bào Tiên Môn Tông đang đứng.
Một người nhìn nàng bằng ánh mắt không tốt, quay sang Hạ Tông trêu chọc:
“Lần này người này đẹp như vậy, ngươi tìm đâu ra người xuất sắc như vậy?”
“Là đệ tử mới à? Ta chưa từng thấy trong tông môn đấy.” Người còn lại xen vào.
Nghe mấy lời ghê tởm và tục tĩu, A Thương không khỏi nhíu mày:
“Các ngươi định làm gì?”
“Làm gì à?” Hạ Tông cười nhạt:
“Tất nhiên là muốn sư muội giúp ba vị sư huynh bọn ta một tay rồi, chúng ta hiện tại rất cần ngươi.”