Hử, bị thương?

Vân La Y nhìn vết máu trên người A Thương, chỉ là bị kiếm khí của nàng làm bị thương chút thôi, có chết được đâu.

Nhưng nhìn gương mặt yêu mị ấy của A Thương, Vân La Y lại càng thấy chướng mắt.

Giây tiếp theo, kiếm khí của nàng ta lao thẳng về phía mặt A Thương, như thể muốn rạch nát khuôn mặt ấy.

Các đệ tử xung quanh thấy vậy không khỏi hít một hơi lạnh, cứ tưởng hôm nay gương mặt của A Thương sẽ bị phá hủy, thì bỗng nhiên một luồng ánh sáng trắng xuất hiện từ hư không, lập tức đóng băng luồng kiếm khí dữ dội kia, rồi hóa thành từng mảnh băng vỡ vụn, tan biến trong không trung.

“La Y!”

Một giọng nam lạnh lùng vang lên Vân La Y quay đầu lại liền thấy ca ca nàng Vân Lan Từ, và đứng bên cạnh huynh trưởng mình chính là Tạ Hành Ngọc.

“Là Tạ sư huynh…”

Không biết là ai thì thầm một câu, tất cả ánh mắt xung quanh lập tức đổ dồn về phía Tạ Hành Ngọc.

Với tư cách là đệ tử duy nhất của Thanh Ngọc chân nhân, tên tuổi của Tạ Hành Ngọc vang khắp tu chân giới, không ai không biết.

Hắn bái nhập môn hạ Thanh Ngọc chân nhân từ năm bốn tuổi, mười tuổi đã học xong Cửu Quyết Kiếm Châu, đến mười ba tuổi còn tự sáng tạo ra kiếm pháp độc môn Cổ Song Thập Cửu Kiếm.

Sáu năm trước, tại đại hội tông môn, hắn liên tiếp đánh bại hàng chục cao thủ, trở thành người đứng đầu bảng Thiên Hành, đến nay vẫn chưa ai vượt qua. Danh xưng Đệ nhất kiếm tu giới tu chân cũng từ đó mà ra.

Tạ Hành Ngọc vốn rất ít lộ diện, các đệ tử ở đây có khi cả năm cũng không gặp được vài lần. Hôm nay hắn lại xuất hiện ở đây, ai nấy đều kích động không thôi.

A Thương vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Tạ Hành Ngọc trong bộ y bào xanh nhạt, nhưng chỉ trong chớp mắt, nàng liền cúi đầu, tránh ánh nhìn ấy.

Tế Khai trưởng lão từ phía sau hai người bước ra, nhìn quanh rồi nhíu mày hỏi:

“Đã xảy ra chuyện gì?”

Một đệ tử tên Tả Đường, trong lòng ái mộ Vân La Y, lập tức bước ra mở lời:

“Bẩm trưởng lão, là tiểu thư La Y và sư muội A Thương đang luận bàn kiếm pháp, không ngờ A Thương kiếm thuật không giỏi, tiểu thư La Y mới vô ý làm nàng bị thương.”

Một câu này trực tiếp đổ lỗi việc A Thương bị thương là do nàng yếu, đồng thời cũng giúp Vân La Y phủi sạch trách nhiệm.

Các đệ tử xung quanh nghe vậy thì nhìn nhau không nói dù bọn họ không thích A Thương, nhưng mọi chuyện rõ ràng là Vân La Y khiêu khích trước.

Tất cả đồng loạt liếc sang Tạ Hành Ngọc, muốn xem hắn sẽ phản ứng ra sao.

Dù sao thì hiện tại, A Thương vẫn là đạo lữ của hắn, dù cách mà nàng trở thành đạo lữ không được quang minh chính đại.

Chỉ tiếc là, Tạ Hành Ngọc mặt không biểu cảm, thậm chí còn chẳng liếc nhìn A Thương lấy một cái.

“A Thương, ngươi nói đi.” Tế Khai trưởng lão quay sang hỏi nàng.

A Thương cúi đầu nhìn đôi tay đầy máu bị kiếm khí của Vân La Y rạch trúng, nhưng không hề mở miệng, bởi vì nàng biết, cho dù nàng nói thật thì có ích gì.

Một bên là tiểu thư tông môn, được vạn người sủng ái. Một bên là bán yêu thấp hèn, lại còn làm bẩn Tạ sư huynh của bọn họ ai sẽ đứng về phía ai, kết cục đã quá rõ ràng.

Khi bầu không khí yên lặng đến mức ngột ngạt, một đệ tử lấy hết can đảm nói:

“Là… là tiểu thư La Y chủ động thách đấu với A Thương sư muội trước. A Thương sư muội vốn không muốn, nhưng tiểu thư La Y đã ra tay trước… còn định hủy dung sư muội…”

“La Y, xin lỗi!” Vân Lan Từ lạnh lùng cắt ngang lời vị đệ tử, nhìn thẳng vào muội muội mình.

“Ca ca!?” Vân La Y kinh ngạc vô cùng, không ngờ ca ca lại bảo nàng xin lỗi một con bán yêu.

Nàng ta dĩ nhiên không cam lòng, nhưng đối diện với ánh mắt nghiêm nghị của huynh trưởng, chỉ đành cúi đầu, lí nhí nói một câu:

“Xin lỗi…”

So với Vân La Y rạng rỡ sạch sẽ, A Thương lúc này toàn thân đầy máu, quả thật nhìn thảm hại hơn rất nhiều.

Thanh Vân Tông và Tiên Môn Tông vốn đã giao hảo từ lâu, để giữ hòa khí, Tế Khai trưởng lão liền cười nói:

“Nếu vậy thì hai bên mỗi người lùi một bước, coi như chuyện này bỏ qua.”

Vân Lan Từ nhẹ gật đầu, nói:

“Chuyện này quả thực là muội muội ta sai trước. Đây là Kim Ngọc Cao, mong cô nương A Thương nhận lấy.”

Kim Ngọc Cao?

Các đệ tử nghe xong đều hết sức kinh ngạc, đây là linh dược hiếm có, chuyên trị thương ngoài da, còn có thể phục hồi dung nhan và làn da như cũ, cực kỳ đắt đỏ.

Chỉ một chút thôi đã giá trị ngàn linh thạch, còn cả một lọ thế này thì không biết phải tốn bao nhiêu!

Vân La Y thấy ca ca mình tặng thứ quý giá như vậy cho một bán yêu, lập tức kêu lên:

“Ca ca! Kim Ngọc Cao quý giá thế này, sao huynh có thể tùy tiện tặng cho…”

“Câm miệng.” Vân Lan Từ liếc nàng một cái, giọng nghiêm khắc.

Vân La Y tức giận cắn môi, nhưng không dám cãi, trong lòng đã sớm mắng chửi A Thương không biết bao nhiêu lần.

“Diễn Chi, ngươi thấy thế nào?”  Vân Lan Từ quay sang hỏi Tạ Hành Ngọc.

Tạ Hành Ngọc không lên tiếng, chỉ quay sang nhìn A Thương, dường như đang chờ nàng trả lời.

Vết thương trên người vẫn âm ỉ đau, A Thương biết rõ giá trị của Kim Ngọc Cao, nhưng nàng không ngốc nàng sẽ không để mình chịu đau đớn như vậy mà không nhận lại gì cả.

“Đa tạ Vân tông chủ.” A Thương nhận lấy lọ Kim Ngọc Cao mà Vân Lan Từ đưa tới.

Vân Lan Từ liếc nhìn A Thương, rồi lại nhìn sang Tạ Hành Ngọc.

Rõ ràng hai người là đạo lữ, vậy mà lúc này gặp mặt lại chẳng khác nào người xa lạ.

Giây phút ấy, hắn bắt đầu có chút tin tưởng vào lời đồn đại.

Người ta đồn rằng Tạ Hành Ngọc bị một nữ bán yêu hạ dược, rồi cùng nàng ta trải qua một đêm xuân.

Tiên Môn Tông có giới luật nghiêm ngặt, mà Tạ Hành Ngọc lại là gương mẫu trong số các đệ tử.

Dù chuyện là do nữ nhân kia chủ mưu, nhưng hắn đã chiếm đoạt thân thể nàng, thì dĩ nhiên phải chịu trách nhiệm.

Ban đầu Vân Lan Từ vẫn nghĩ, với người như Tạ Hành Ngọc, nếu không phải là người hắn thật lòng yêu, thì dù thế nào hắn cũng sẽ không chịu cưới một nữ nhân mà mình không yêu làm đạo lữ.

Nhưng giờ nhìn thấy thái độ lạnh lùng của hắn với bạn đạo mới cưới chưa lâu này, hắn đã hiểu quả nhiên là không có tình cảm gì cả.

Không ngờ rằng, một người được vô số đệ tử ngưỡng mộ, được xem là mẫu mực tu hành như đạo quân Diễn Chi, lại có ngày vì danh tiết cổ hủ mà cưới một người mình chẳng hề yêu.

Hừ, thật là nực cười.

Nhưng điều khiến Vân Lan Từ bất ngờ hơn cả, chính là nữ bán yêu từng hạ dược Tạ Hành Ngọc vì ái mộ, hôm nay nhìn lại, chẳng giống như trong lời đồn.

Hắn vốn nghĩ, một kẻ có thể làm chuyện hèn hạ như vậy, hẳn là loại nữ nhân phấn son tầm thường, chẳng có khí chất gì.

Thế nhưng…

Tạ Hành Ngọc chẳng bao lâu sau đã cùng Tế Khai trưởng lão rời đi.

Trong suốt quá trình, hắn không hề nói riêng với A Thương một câu nào, dẫu có nhìn thấy máu đỏ thấm đẫm hai cánh tay nàng, hắn vẫn dửng dưng như người ngoài.

Từ đầu đến cuối, hắn đối với nàng chẳng khác gì một người xa lạ.

A Thương đã sớm nhìn thấu sự lãnh đạm và chán ghét của hắn, nên cũng không còn mong chờ gì nữa.

Không mong đợi thì cũng chẳng còn đau lòng.

Sau khi rời khỏi Kiếm Đường, A Thương đi đến Tàng Thư Các mượn vài quyển sách, sau đó trở về nơi mình ở.

Nàng lục tìm trong túi trữ vật, lấy ra thanh đao Vô Sương mà mình mang theo từ trước.

Vô Sương là thanh đao phụ thân nàng tặng, phụ thân nàng chỉ là một lão sư yếu đuối tay trói gà không chặt, nhưng ông hiểu rõ thời thế loạn lạc, con gái lại mang dòng máu bán yêu, nếu không có vũ khí phòng thân thì không thể bảo toàn bản thân.

Vô Sương chỉ là một thanh đao bình thường, chưa sinh ra đao linh, bị nàng cất trong túi trữ vật đã lâu.

Thế nhưng lúc này lấy ra, lưỡi đao vẫn ánh lên sắc bạc lạnh lẽo nhàn nhạt, và trên đỉnh lưỡi đao còn khắc một chữ Thương do chính tay cha nàng khắc lên.

A Thương dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt lên chữ khắc trên lưỡi đao.

Kiếp này, nàng nhất định sẽ sử dụng Vô Sương cho thật tốt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play