Bên ngoài truyền đến tiếng động, A Thương vừa ngẩng đầu lên thì cửa phòng đã bị người từ bên ngoài đẩy ra.

Hai tỳ nữ mặc y phục của tông môn bước vào, nhìn thấy nàng thật sự đang ở đây thì không nhịn được lầm bầm:

“Nàng ta thật sự ngủ lại chỗ này sao…”

A Thương nhìn hai người bọn họ đi vào, trong đó có một người tay bưng khay, trên khay đặt một bình sứ đen nhỏ.

“ A Thương cô nương, chúng tôi phụng mệnh Thanh Ngọc chân nhân mang thuốc đến cho cô.”

Tỳ nữ vừa nói vừa liếc nhìn căn phòng có phần cũ nát trước mắt, không giấu vẻ chán ghét, còn đưa tay che mũi miệng.

A Thương nhìn bình sứ đen trên khay, biết rõ bên trong là thuốc tránh thai.

Ở kiếp trước, mỗi khi nàng giúp Tạ Hành Ngọc giải tình cổ hàng tháng, thuốc tránh thai đều sẽ được đưa đến đúng giờ.

Dù nàng là thê tử của Tạ Hành Ngọc, nhưng lại không có tư cách sinh con cho hắn.

“Cảm ơn.” A Thương biết rõ hai tỳ nữ này không thích mình, nhưng vẫn lễ phép nói lời cảm ơn, sau đó trước mặt hai người mà nuốt viên thuốc tránh thai kia.

Chờ xác nhận nàng đã nuốt xong, hai người kia mới quay người rời đi.

“Ê, ngươi thấy dấu vết trên cổ nàng ta chưa? Thật đúng là tiện nhân, chỉ biết dùng thủ đoạn mê hoặc để quyến rũ Tạ công tử.”

“Đúng vậy, không ở lại ngọc điện cao sang lại chạy đến cái nơi bẩn thỉu này, chắc là để làm bộ đáng thương. Nhưng dù nàng ta giả vờ đáng thương thì có ích gì? Người Tạ công tử thích là Thẩm tiểu thư  mà! Nếu không phải nàng ta hạ tình cổ với Tạ công tử, thì làm sao Tạ công tử lại động vào nàng ta được!”

Hai tỳ nữ kia vừa đi khỏi chưa xa, tiếng nói chuyện vẫn rõ ràng truyền vào tai A Thương.

Tình cổ của hồ tộc là loại cổ đặc biệt chỉ dùng cho người mà họ yêu thương, một khi bị hạ cổ thì vĩnh viễn không thể gỡ, hơn nữa hồ tộc cả đời chỉ có thể đánh dấu một người.

Lấy tình làm cổ, lấy trăng tròn làm kỳ hạn, dùng yêu làm thức ăn , sống chết có nhau.

Đó cũng là lý do khiến Tạ Hành Ngọc buộc phải cưới nàng .

Đêm đó nàng vô tình hạ tình cổ lên người hắn, loại cổ này sẽ phát tác mỗi tháng một lần, mà cách duy nhất để ức chế tình cổ là song tu để máu huyết hòa hợp.

Hoặc uống máu tươi của người hạ cổ, nhưng hiệu quả thì kém hơn rất nhiều so với song tu.

Tuy vậy, tình cổ của hồ tộc không phải là không thể giải, kiếp trước Tạ Hành Ngọc đã tìm được cách, và tự tay giải trừ tình cổ nàng từng hạ lên người hắn.

Cũng chính vì vậy mà nàng chết trong lôi hình, còn hắn thì vẫn sống sót.

A Thương đưa tay lên cổ, che đi những dấu hôn ám muội, lòng trào dâng chua xót.

Tình cổ vốn là minh chứng cho sự thủy chung của hồ tộc với bạn đời, vậy mà giờ đây với nàng lại là xiềng xích.

Nàng nhất định phải tìm ra cách giải cổ, rồi cùng Tạ Hành Ngọc giải trừ liên kết.

“Nàng ta sao lại đến đây??”

“Nàng ta còn mặt mũi đến nơi này nữa à?”

Sáng sớm hôm sau, A Thương đến võ trường của Kiếm đường trong tông môn, vừa xuất hiện đã khiến các đệ tử xung quanh bàn tán xôn xao.

Giờ đây trong toàn tông môn, ai mà chẳng biết chuyện nàng ta hạ dược Tạ sư huynh thanh tâm quả dục, rồi còn khiến Tạ sư huynh bị ép gả cho nàng ta.

Nghe những lời chỉ trích xung quanh, sắc mặt A Thương không chút biểu cảm những lời ác độc hơn thế nàng đã nghe suốt cả kiếp trước, đến nay nàng sớm đã quen rồi.

Kiếp trước, dù nàng có giải thích thế nào, cũng chẳng ai tin nàng. Lời đồn bủa vây nàng ngày càng nhiều, tích tụ từng ngày đè nặng lên vai nàng, khiến nàng không thở nổi.

Nàng từng chìm vào mặc cảm và yếu đuối, sống càng lúc càng không giống chính mình.

Nhưng kiếp này, nàng sẽ không giống như kiếp trước nữa.

Dù bọn họ có mở miệng ra là mắng chửi, buông lời cay nghiệt đến mấy, nàng cũng sẽ không thèm để tâm, không buồn nghe lấy một câu.

A Thương bước qua đám người, đi đến giá kiếm chọn một thanh mộc kiếm, rồi tùy ý luyện vài chiêu theo kiếm phổ trong trí nhớ. Nhưng mới luyện được một nửa, động tác của nàng bỗng dừng lại, bởi vì thói quen thực sự là một thứ đáng sợ.

Trước đây nàng vốn là một đao tu, nhưng vì Tạ Hành Ngọc là kiếm tu, nên nàng mới bỏ đao dùng kiếm.

Đao tu khác hẳn với kiếm tu, dù chỉ khác một chữ, nhưng lại cách biệt một trời một vực.

Kiếm tu chú trọng chiêu thức và kỹ năng, còn đao tu lại thiên về sức mạnh và sự bá đạo.

Chính vì vậy mà kiếp trước, A Thương sử dụng kiếm rất kém.

Nàng đang định bỏ thanh kiếm xuống, thì đột nhiên cảm thấy có thứ gì đó lao nhanh về phía sau mình, cơ thể nàng phản xạ né sang một bên, nhìn lại thì thấy đó là một hòn đá lăn lóc trên mặt đất.

A Thương quay đầu lại, liền thấy một thiếu nữ mặc váy vàng nhạt đang tức giận bước tới, khí thế bừng bừng.

“Ngươi chính là con bán yêu đã hạ thuốc ca ca Diễn Chi đúng không? Ta còn đang phiền vì không tìm được ngươi, không ngờ hôm nay ngươi lại tự chui đầu vào lưới!”

Thiếu nữ khoanh tay trước ngực, tư thế cao ngạo như một con công xòe đuôi, ánh mắt tràn đầy khinh thường:

Nàng nhận ra nàng  ta: Vị tiểu thư của Chưởng môn Thanh Vân Tông, tên là Vân La Y.

Cũng là bạn khuê phòng của Thẩm Nguyệt Thanh.

Kiếp trước, vì A Thương cướp mất người thương của bạn thân nàng ta, nên Vân La Y không ít lần ngáng chân nàng.

A Thương không muốn dây dưa với nàng ta, liền đặt thanh mộc kiếm về chỗ cũ rồi định rời đi.

Vân La Y tên bán yêu này không để ý đến mình, trong lòng nổi giận, ngay lập tức rút kiếm Thiên Vân chĩa thẳng vào cổ A Thương, nếu nàng còn bước thêm một bước nữa, lưỡi kiếm kia có thể cắt thẳng vào cổ nàng.

Các đệ tử xung quanh nhìn thấy cảnh đó đều không khỏi hít sâu một hơi lạnh.

Vân La Y: “Bản tiểu thư muốn tỷ thí với ngươi, tai ngươi điếc rồi sao?”

Vân La Y nhất quyết hôm nay phải thắng.

Kiếm ý của nàng ta hung hãn như chính con người nàng ta lúc này.

Đệ tử xung quanh nhìn cảnh hai người so chiêu, tuy nói là tỷ thí, nhưng Vân La Y đã ở cảnh giới Trúc Cơ trung kỳ, lại còn có bản mệnh kiếm của riêng mình, trong khi A Thương mới vào tông chưa tới nửa năm, thậm chí còn chưa có kiếm bản mệnh rõ ràng là không phải đối thủ của Vân La Y.

Chỉ trong chốc lát, cánh tay A Thương đã bị kiếm khí Thiên Vân rạch ra vài vết thương ghê rợn, máu tươi nhỏ giọt xuống đất, nhìn mà không khỏi rợn người.

“Hừ, bán yêu thì vẫn là bán yêu, thứ hạ tiện không lên được mặt bàn.”

Vân La Y thấy nàng bị thương thì càng thêm đắc ý, động tác vung kiếm cũng tàn nhẫn hơn hẳn.

“Ta nói rồi mà, cái tông môn này căn bản không nên nhận một con bán yêu hạ đẳng làm đệ tử. Cho dù trong người ngươi có nửa dòng máu người thì đã sao? Súc sinh thì vẫn là súc sinh. Chỉ là một con bán yêu mà cũng đòi tu đạo, buồn cười chết mất!”

Từng câu từng chữ như dao cắt vào tai người nghe dù các đệ tử ở đây không ai ưa gì A Thương, nhưng lời nói của Vân La Y thật sự quá cay độc.

Vài nữ đệ tử đi cùng Vân La Y thấy vết thương do kiếm khí để lại trên người A Thương mà cũng cảm thấy cô ta ra tay hơi nặng, bèn lên tiếng khuyên ngăn:

“La Y, nàng ta đã bị thương rồi.”

Nơi này là Thanh Vân Tông, dù biết Vân La Y đang vì Thẩm tiểu thư mà xả giận, nhưng gây thương tích nghiêm trọng trên địa bàn người khác, nếu bị tông chủ biết được, chắc chắn sẽ bị trách phạt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play