Lúc này, tình trạng của A Thương thật sự rất thê thảm.
Trước đó nàng bị ba người của Hạ Tông dùng dây trói yêu định làm chuyện đồi bại, vất vả lắm mới trốn được, lại còn bị thương ở chân rồi rơi xuống vực sâu.
Sau đó còn phải đánh nhau một trận sống chết với yêu thú.
Tóc tai rối bù, bộ đạo bào trắng cũng lấm lem nhếch nhác, đầy vết thương và bầm tím. Một chân bị què, cả người như vừa từ địa ngục bò ra.
Lúc nàng vừa xuất hiện, Tạ Hành Ngọc đã lập tức cảm nhận được yêu khí ngút trời từ trên người nàng và cả người đàn ông trần như nhộng nằm trên cỏ với vẻ mặt no nê mãn nguyện.
Không khí xung quanh bỗng chốc lạnh xuống hẳn.
Vu Chúc dù đã ăn no nê, còn đang mơ tưởng kiếm thêm chút món ngon ngay lập tức cảm nhận được sát ý đang dâng trào trong gió.
Giây tiếp theo, một thanh kiếm tỏa ra ánh xanh lạnh lẽo, khí tức băng giá sắc bén, đâm thẳng về phía hắn.
A Thương không ngờ Tạ Hành Ngọc lại muốn giết Vu Chúc.
Khi thấy thanh bản mệnh kiếm Thanh Sương của hắn đâm thẳng về phía Vu Chúc, nàng vội vàng lao tới chắn trước mặt Vu Chúc:
“Không được!”
Thanh Sương dừng lại, chỉ còn cách ngực nàng một thước.
A Thương nhìn thanh kiếm gần trong gang tấc, thân kiếm xanh nhạt, khí lạnh tỏa ra khiến lông mi nàng phủ một lớp sương trắng mỏng.
“Không được” Tạ Hành Ngọc nhìn nàng liều mình chắn kiếm vì yêu vật, giữa mày thoáng hiện vài phần không vui.
Dù sao kiếp trước họ cũng từng làm đạo lữ suốt năm năm, vậy mà nay hắn nhìn thấy trên bãi cỏ quanh nàng phủ đầy sương trắng dấu hiệu rõ ràng Tạ Hành Ngọc đang nổi giận.
A Thương không hiểu, vì sao vừa gặp mặt, hắn đã muốn giết Vu Chúc, cho đến khi nàng nhìn thấy đôi mắt lạnh lùng, vô tình của hắn nàng lập tức hiểu ra.
Tạ Hành Ngọc là người trong mắt không chứa nổi yêu vật.
Kiếp trước số yêu bị chết dưới kiếm hắn nhiều không đếm xuể, chỉ cần nghe đến tên hắn, cả yêu giới đều run rẩy, đến mức được gọi là đồ tể tiên môn trong yêu giới.
A Thương kiếp trước từng nghĩ, nếu nàng là một hồ yêu thuần huyết, sau một đêm mây mưa với hắn, có lẽ đã chết dưới kiếm hắn rồi.
Cảm nhận sát ý đang bao trùm của Tạ Hành Ngọc, A Thương quay lưng về phía Vu Chúc, nói:
“Ngươi mau đi, tìm nơi nào đó trốn đi.”
Nàng không muốn khế linh đầu tiên của mình, mới lập khế chưa bao lâu… đã chết dưới kiếm Tạ Hành Ngọc.
Vu Chúc rất biết giữ mạng. Hắn bị giam ở Vạn Linh Uyên suốt vạn năm, vừa mới được tự do, sao lại cam tâm chết ngay ngày đầu tiên?
Nếu là vạn năm trước, với loại tu sĩ như Tạ Hành Ngọc, hắn chẳng sợ gì. Nhưng hiện giờ hắn chỉ là một tia tàn hồn, chưa có thân thể, mà chủ nhân lại là bán yêu tu vi không cao. Hắn biết, bây giờ hắn không phải đối thủ của người kia.
Nghe A Thương bảo trốn, Vu Chú cũng không làm nàng thất vọng vèo một cái, đã không còn bóng dáng.
A Thương thở phào, nhưng còn chưa kịp nhẹ nhõm, Tạ Hành Ngọc đã bước đến trước mặt nàng, bóng người cao lớn che hết ánh sáng trước mặt.
Cổ nàng bị hắn nắm lấy, không dùng sức nhưng đầy áp chế, ép nàng ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt hắn.
“A Thương.” Giọng Tạ Hành Ngọc lạnh lẽo gọi tên nàng, ánh mắt sâu thẳm khó lường.
A Thương ngây người, từ khi nàng trọng sinh đến nay, đây là lần đầu tiên hắn gọi tên nàng.
Tạ Hành Ngọc nhìn gương mặt nhỏ nhắn lấm lem của nàng, hai người đứng gần nhau, hắn thấy được vết máu bên khóe môi nàng, như dấu bị người ta cắn.
Có chút chướng mắt.
Hắn bất ngờ siết chặt tay đang bóp cổ thiếu nữ, A Thương lập tức cảm thấy nghẹt thở, cau mày đưa tay nắm lấy cổ tay hắn.
Đúng lúc này, sau lưng truyền đến tiếng động là một nhóm đệ tử trong môn phái đã đuổi tới.
“A Thương, theo chúng ta về tông môn một chuyến!”
Người dẫn đầu cầm trong tay một tờ giấy chính là lệnh truy nã do tông môn ban hành, vẽ hình ảnh của nàng.
A Thương liếc một cái liền nhận ra chính là mình.
Tiên Môn Tông
Điện Linh Quang.
Hai cổ tay của A Thương bị xích linh bạc trói chặt, lúc bị hai đệ tử dẫn vào, trong đại điện đã có không ít người tụ họp đều là đệ tử trong tông môn.
Khi nàng bước vào, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía nàng.
Khi trông thấy A Thương thực sự còn sống mà trở lại, Hạ Tông và Lô Tứ đứng không xa sắc mặt đều thoáng thay đổi. Trong lòng run sợ không thôi, nhưng rồi lại nghĩ:
Dù nàng có nói ra sự thật thì sao chứ? Người khác căn bản sẽ không tin.
Nghĩ vậy, hai kẻ kia lập tức đứng thẳng lưng, vẻ mặt bình thản như không có gì.
A Thương vừa mới đi đến giữa đại điện, thì từ trên điện vang lên tiếng quát nghiêm khắc:
“Nghiệt súc! Còn không quỳ xuống?!”
Trên cao là ba trong số năm vị trưởng lão của Tiên Môn Tông, người vừa quát chính là Ngũ trưởng lão Linh Phong chân nhân.
Đối mặt với tiếng quát mắng của Linh Phong chân nhân, A Thương bình tĩnh ngẩng đầu:
“Đệ tử không sai, tại sao phải quỳ?”
Nghe nàng nói vậy, mọi người đều sững sờ.
“Nàng ta đã đích thân giết đồng môn, vậy mà còn dám nói mình không sai?”
“Khiêng thi thể Chung Hoa lên!”
Lời Ngũ trưởng lão vừa rơi xuống, lập tức có hai đệ tử khiêng một cái xác vào điện.
Ngũ trưởng lão hỏi: “Ngươi nói mình không sai, vậy ta hỏi ngươi Chung Hoa có phải do ngươi giết?”
A Thương nhìn sang thi thể kia mặt tái nhợt như giấy, vết máu nơi cổ đã khô lại, vết thương chính là do dao găm của nàng gây ra.
A Thương bình thản thừa nhận: “Người, là do ta giết. ”
Cả đại điện lập tức xôn xao như vỡ tổ. “Nghịch đồ! Nghịch đồ vô đạo!”
“Giết hại đồng môn là đại tội, vậy mà còn chẳng chút hối lỗi!” Ngũ trưởng lão chỉ tay vào A Thương, mắng mỏ không kiêng nể:
“Lúc Trưởng Huyền đề nghị thu nhận bán yêu vào môn phái, ta đã một vạn lần phản đối!
Giờ nhìn xem đi!
Đây chính là đệ tử mà Tiên Môn Tông chúng ta thu nhận một con bán yêu!
Trước thì dùng thủ đoạn bỉ ổi ép buộc làm đạo lữ của Diễn Chi, nay lại còn giết hại đồng môn!”
“Nếu vẫn giữ lại loại nghiệt súc này trong tông môn, sau này chắc chắn sẽ gây đại họa!”
Lời vừa dứt, đệ tử dưới điện xì xầm bàn tán không ngớt.
“Thanh Ngọc.” Ngũ trưởng lão quay sang nhìn Nhị trưởng lão, lạnh lùng nói:
“Ngươi nói xem nghiệt súc này chẳng phải là đạo lữ của đồ nhi ngươi sao?
Giờ giết người rồi, phải xử lý thế nào?!”
Người được nhắc tên là Thanh Ngọc chân nhân, ông mở mắt, ánh mắt sắc bén rơi thẳng lên người A Thương.
A Thương nhìn thẳng vào ánh mắt ấy đầy vẻ khinh miệt. Kiếp trước, nàng đã quá quen với loại ánh nhìn này.
Ngay cả đến lúc nàng chết, sư phụ của Tạ Hành Ngọc, Thanh Ngọc chân nhân, vẫn dùng ánh mắt này để nhìn nàng.
Một kiếm sư chí tôn như ông ta, vốn dĩ trong xương tủy đã xem thường nàng một bán yêu.
Đặc biệt sau khi biết nàng làm ô uế đồ nhi yêu quý của ông, ông càng ghê tởm và căm thù đến tận xương tủy.
Lúc này, trong mắt Thanh Ngọc chân nhân tràn đầy sát ý.
Nếu không phải Diễn Chi trúng cổ tình của con nghiệt súc này, sống chết liên hệ, thì ông đã sớm một kiếm chém đứt đầu nàng rồi.