Vu Chúc mắt đỏ ngầu, hận không thể nuốt chửng A Thương ngay để giải cơn thèm.
Nhưng hắn biết không thể, hắn quá đói, mà nàng thì quá nhỏ, ăn xong cũng chẳng no được, thậm chí còn khiến hắn càng thêm đói.
Hắn đã chờ hơn vạn năm, rốt cuộc mới có một người sống lọt vào đây, có thể giúp giải khai phong ấn.
Chỉ cần phong ấn được giải, hắn sẽ thoát khỏi nơi này!
Nghĩ đến đây, ánh mắt Vu Chúc hiện rõ vẻ kích động, lực siết cổ A Thương cũng nặng thêm vài phần.
“Nữ nhân, ta cho ngươi một cơ hội! Rút thanh kiếm trên đầu ra, ta sẽ tha cho ngươi.
Nếu không lão tử sẽ nuốt sống ngươi!”
A Thương nhìn chằm chằm vào đôi mắt đỏ ngầu của hắn, bỗng bật cười.
Vu Chúc như gặp quỷ: “Ngươi cười cái gì?!”
A Thương nhắm mắt lại, mặt không đổi sắc nói: “Muốn ăn thì ăn đi.”
Vu Chúc: “???”
Đây là lần đầu tiên trong đời, hắn gặp một người cam tâm tình nguyện chờ chết như vậy.
Chẳng lẽ người ở thế giới bên ngoài đã phát triển đến mức này rồi.
“Ngươi thật nghĩ ta không dám ăn ngươi à?!”
Hắn gào lên, há miệng thật to định nuốt nàng, nhưng rồi dừng lại.
A Thương sớm đoán được hắn không nuốt mình thật.
Nếu muốn ăn nàng, hắn đã chẳng giữ nàng sống đến giờ, càng không ra tay cứu nàng sau khi rơi xuống vực, như thể sợ nàng chết mất.
A thương còn nhớ rõ, kinh mạch của nàng từng có dấu hiệu được chữa trị, khi ấy nàng vẫn còn nghi hoặc hắn và nàng chẳng thân quen, sao lại cứu?
Nhưng giờ, nhìn thanh kiếm treo trên đầu hắn, nàng đã hiểu.
Hắn bị phong ấn ở đây quá lâu, từ một kẻ ngạo nghễ trời đất, đến mức bị năm tháng mài mòn gãy cả xương sống, nên mới xem nàng là tia hy vọng cuối cùng.
Không biết qua bao lâu, trong lúc cả hai đang giằng co, người đàn ông bỗng thấp giọng nói: “Xin ngươi…”
A Thương khựng lại: “Cái gì?”
“Ta van xin ngươi!” Hắn bất ngờ quỳ sụp, ôm chặt lấy chân nàng, gào khóc thảm thiết:
“Xin ngươi, tỷ tỷ, tỷ tỷ tốt bụng, đại ân nhân cứu mạng hãy thả ta ra đi!
Ta bị nhốt ở đây vạn năm rồi, chỉ có một mình, không có ai, không có gì, yên tĩnh đến đáng sợ…”
Có lẽ vừa nghĩ đến những năm tháng cô độc giam hãm, hắn ôm đầu vò tóc đến rối tung, khóc lớn.
“Xin ngươi đó! Ngươi muốn gì ta cũng làm, làm trâu làm ngựa cũng được!
Ty tỷ, làm ơn thả ta ra hu hu hu hu…”
A Thương nhìn hắn ôm chân mình mà khóc đến thương tâm, trầm ngâm một lúc rồi hỏi:
“Sao ngươi bị giam cầm ở đây?"
Nghe vậy, tiếng khóc của Vu Chúc bỗng khựng lại, rồi nhỏ giọng nói:
“Ta tên là Vu Chúc, chắc trong mấy cuốn sách đạo pháp mà các ngươi học, cũng có nhắc đến ta.”
Vu Chúc.
A Thương ngẫm lại, thượng cổ hung thú, bản tính hung bạo, ưa ăn thịt người, từng gây loạn tam giới, tàn phá nhân gian.
Cuối cùng bị Thiên Đế bắt được, chém xác thành từng mảnh trấn áp bốn phương tám hướng.
Vu Chúc thấy sắc mặt nàng, liền biết nàng chắc chắn đã đọc về những chuyện hắn gây ra trong quá khứ.
Nhìn ra nàng sẽ không giúp mình giải phong ấn, hắn buông tay khỏi vạt váy nàng, ánh mắt đầy mỏi mệt.
Giọng Vu Chúc khàn khàn:
“Vạn năm rồi, các ngươi tu đạo chẳng phải luôn giảng về từ bi, biết sai thì sửa là tốt sao?
Ta đã bị giam vạn năm rồi, như vậy còn chưa đủ để chuộc tội sao?”
A Thương nhìn hắn, bình tĩnh đính chính:
“Từ bi là chuyện của người xuất gia.”
Vu Chúc: “…”
A Thương vốn chưa từng định giải phong ấn cho hắn, giờ lại biết hắn là hung thú từng khiến tam giới điên đảo, lại càng không thể thả hắn ra.
Vu Chúc trầm mặc giây lát, rồi khẽ nói: “Ngươi đi đi.”
A Thương ngẩn ra.
Vu Chúc nói tiếp: “Ta đã gỡ bỏ các trận pháp rồi. Ngươi cứ đi thẳng, sẽ tìm được lối ra.
Nếu ngươi còn chút lương tâm, sau này rảnh rỗi có thể quay lại thăm ta được không?
Ta muốn ăn, cái gì cũng được gà quay, vịt quay, heo sữa quay,...thì càng tốt.”
Hắn đã đói vạn năm rồi.
Không chết được, nhưng cảm giác đói đến phát điên thật sự khó chịu đến không chịu nổi.
Nói xong, Vu Chúc nghe thấy tiếng bước chân của thiếu nữ rời đi.
Từng bước, từng bước, xa dần rồi biến mất hoàn toàn.
Xung quanh lại rơi vào yên tĩnh, sự cô độc vô tận trong bóng tối lại ập đến.
Lại chỉ còn mình hắn…
Chẳng phải hắn sớm đã quen rồi sao?
Vạn năm cô đơn, hắn vẫn luôn sống như vậy.
“Tạch, tạch…”
Tiếng bước chân từng biến mất đột nhiên lại vang lên, càng lúc càng gần.
Vu Chúc đang cúi đầu, bỗng chốc mở to mắt, ngẩng đầu lên rồi hắn thấy cô gái đáng lẽ đã rời đi lại quay trở lại.
Từng tia kiếm khí rực rỡ hắn từng chán ghét vô cùng, giờ phút này lại từ trên đỉnh đầu nàng rơi xuống, phản chiếu vào mắt hắn… khiến hắn lần đầu tiên từ thứ hắn từng ghét, thấy được một tia hy vọng.
Vu Chúc: “Ngươi…”
A Thương: “Cho ta một lý do.”
Nàng nhìn chằm chằm vào hắn, nghiêm túc từng chữ:
“Một lý do khiến ta tin rằng nếu ta giải phong ấn cho ngươi, ngươi sẽ không hại nhân gian.”
Vu Chúc đối diện với ánh mắt của nàng, nghiêm túc suy nghĩ một chút rồi nói:
“Ta có thể trở thành khế ước của ngươi, từ nay về sau chỉ nghe lệnh của ngươi.”
Yêu vật kết thành khế ước sẽ phải toàn tâm toàn ý phục vụ chủ nhân, hoàn toàn thuộc về người đó. Một khi phản bội, sẽ tan thành tro bụi.
A Thương gật đầu: “Được.”
Quá trình lập khế ước rất đơn giản, mà Vu Chúc thì thật sự muốn lập khế ước.
Hắn quỳ xuống trước mặt nàng, không chút do dự móc ra yêu đan của mình, hai tay cung kính dâng lên.
A Thương rạch một vết trên tay, nhỏ một giọt máu lên viên yêu đan.
Sau khi máu đỏ nhỏ xuống viên ma đan màu vàng,lập tức bị hấp thu. Ngay sau đó, viên yêu đan từ từ dung nhập vào cơ thể A Thương.
Vu Chúc cung kính cúi đầu, gọi hai tiếng: “Chủ nhân.”
A Thương: “Chỉ cần rút thanh kiếm đó ra là được sao?” Nàng vươn tay, rút thanh kiếm lơ lửng trên đỉnh đầu Vu Chúc.
Ngay khi thanh kiếm rời khỏi phong ấn, tất cả phù văn đỏ trên tường đá đều nổ tung, hóa thành hư vô giữa không trung.
Thanh kiếm hoàn thành sứ mệnh vạn năm, hóa thành ánh sáng tan biến.
“Xong… rồi sao?” Vu Chúc nhìn những phù văn đã áp chế mình vạn năm biến mất, cùng với cảm giác giam cầm vốn dĩ đang đè nén.
A Thương gật đầu: “Xong rồi.”
Sau đó, eo thắt lại, đột nhiên bị ai đó bế lên, lao thẳng ra ngoài.
“Hahahahahah, hahahaha, ta ra rồi, cuối cùng cũng ra rồi! Hahaha. Hàng vạn năm! Hàng vạn năm!" Vu Chúc bế A Thương, lướt qua những nơi phồn hoa trên thế gian này với tốc độ cực nhanh.
Tốc độ nhanh đến mức người ta không kịp thấy rõ, chỉ cảm thấy một cơn gió ào ào vụt qua, mà thức ăn trong tay đã bị cướp sạch, nhét vào miệng Vu Chúc.
A Thương chỉ thấy như vừa mới chớp mắt, khi lấy lại tinh thần, đã quay về chỗ vực sâu ban đầu nàng ngã xuống.
Bên cạnh, Vu Chúc nằm trên đất, bụng phình to, vỗ vỗ mấy cái rồi ợ một cái rõ to:
“No thật rồi…”
Không biết từ khi nào hắn đã hóa thành hình người, mà trần như nhộng, nằm chình ình trước mặt A Thương.
A Thương: “……”
Nàng đang định nhắc hắn mặc quần áo thì bỗng nhìn thấy một bóng áo trắng đứng ở phía xa.
Hắn đứng đó.
Không ai biết hắn đã đứng đó bao lâu rồi.
Vu Chúc phát hiện ánh mắt A Thương nhìn ra xa, quay đầu theo, liền thấy một người toàn thân tỏa hương mê người Tạ Hành Ngọc.
Vạn năm đói khát, dù vừa mới ăn no, Vu Chúc vẫn không kìm được, mắt sáng rực, liếm môi, thì thào:
“Mùi vị thật thơm, trông cũng thật ngon. ”
A Thương đứng bên cạnh nghe thấy lời Vu Chúc nói liền giẫm lên chân hắn, ngăn cản hắn trèo lên ăn Tạ Hành Ngọc.
“Người đó… không ngon.”