“Ngũ trưởng lão, ngài như vậy cũng quá làm khó người ta rồi.”
Một bên, trưởng lão Thiên Âm dùng ngón tay vân vê lọn tóc rũ xuống, khẽ cười:
“Dù sao A Thương cũng là đạo lữ của Diễn Chi, người ta nói yêu ai yêu cả đường đi lối về, chuyện này sao có thể bắt nhị trưởng lão tự mình phán quyết được?”
Nghe được bốn chữ yêu ai yêu cả đường đi chói tai từ miệng nữ nhân kia, Thanh Ngọc chân nhân liền siết chặt nắm tay, sắc mặt âm trầm, lạnh lùng nói:
“Người đâu, nhốt nghiệt súc này vào Tiên Hình Các!”
Tiên Hình Các là nơi chuyên dùng để trừng phạt và giam giữ yêu vật đại ác của Tiên Môn Tông.
A Thương đã giết đồng môn, tội không thể tha, tất nhiên phải bị giam vào đó.
Đệ tử đang chuẩn bị bước tới kéo nàng đi thì A Thương liền nhìn về phía hai người kia, hướng về mọi người mà cất lời:
“Ta giết người là lỗi của ta, ta có thể vào Tiên Hình Các.
Nhưng vì sao hai kẻ kia lại có thể không bị xử lý?”
Nàng đột ngột giơ tay chỉ về phía Hạ Tông và Lô Tứ, lớn tiếng nói:
“Tâm thuật bất chính, uy hiếp đồng môn, muốn dùng người khác làm lô đỉnh để tăng tu vi.
Loại tiểu nhân đê tiện như vậy, dựa vào đâu mà có thể đứng ở đó an toàn vô sự?”
“Ngươi… ngươi nói bậy bạ cái gì đó!”
Thấy A Thương vạch trần tội ác của ba người trước mặt bao người, Hạ Tông hét lớn:
“Ngươi đừng có vu oan cho chúng ta! Rõ ràng là ngươi muốn quyến rũ Chung Hoa, nhưng vì hắn không bị ngươi mê hoặc, nên ngươi nổi giận giết người! Nếu không nhờ bọn ta chạy nhanh, e là giờ cũng bị ngươi giết rồi!”
“Đúng vậy! Rõ ràng là ngươi cố ý dụ dỗ!”
Lô Tứ ở bên cạnh lập tức quỳ xuống, hướng về ba vị trưởng lão trên cao:
“Xin các trưởng lão minh giám! Con bán yêu này toàn miệng đầy lời dối trá. Dùng đệ tử làm lô đỉnh để tăng tu vi đó là điều bị tông môn nghiêm cấm!
Dù có cho bọn đệ tử gan trời, cũng không dám làm chuyện như vậy!”
“A Thương sư muội…” Hạ Tông lúc này nước mắt lưng tròng, vẻ mặt đau khổ:
“Bọn ta không thù không oán với ngươi, vì sao ngươi lại hại bọn ta như vậy?
Trước kia thấy không ai nguyện ý cùng ngươi đến Vạn Linh Cốc hái thuốc, ta cũng vì tình đồng môn mà tự nguyện xin đi cùng ngươi.”
“Ta thừa nhận, vì nghe những chuyện xảy ra với ngươi nên trong lòng có chút đề phòng, nên mới rủ thêm hai người bạn tốt là Chung Hoa và Lô Tứ đi cùng.
Nhưng không ngờ, chính vì việc ta xen vào chuyện người khác… lại hại chết Chung Hoa…”
Hạ Tông làm ra vẻ bi thương, nhìn sang thi thể Chung Hoa bên cạnh, lập tức quỳ sụp xuống trước thi thể, gào khóc thảm thiết.
A Thương đứng một bên lạnh lùng quan sát tất cả nhìn hắn diễn trò ghê tởm đến buồn nôn.
Cuối cùng nàng cũng hiểu tại sao khi nghe tên Hạ Tông, nàng lại cảm thấy quen thuộc như vậy…
Kiếp trước, nàng từng nghe qua cái tên này đúng hơn là từng thấy tên ba người bọn họ xuất hiện trên bảng thông báo của tông môn:
“Hạ Tông, Lô Tứ, Chung Hoa ba người vi phạm quy định tông môn, tội ác tày trời.
Sau khi hội trưởng lão thương nghị, quyết định phế bỏ linh căn, đánh ba mươi roi Huyết Cốt, trục xuất khỏi tông môn, vĩnh viễn không được bước chân vào nữa.”
Còn lý do họ bị xử phạt?
A Thương cũng nhớ lại rồi.
Nghe nói ba người họ học được cách dùng người khác làm lô đỉnh để tu luyện.
Không ít đệ tử đã trở thành nạn nhân dưới tay họ.
Cho đến lần cuối cùng khi họ hành hung, mục tiêu lại là một tiểu thư thế gia ẩn danh đến tông môn học đạo.
Sau khi bị làm nhục đến mức không chịu nổi, vị tiểu thư kia đã tự sát, và cũng nhờ vậy mà tội ác của bọn chúng mới bị phơi bày.
A Thương không rõ sau khi ba người này bị trục xuất khỏi tông môn, có bị gia tộc kia trả thù hay không.
Nhưng nàng tin chắc chắn là có.
Bởi vì ba người bọn họ thật sự đáng chết!
“Ngươi chính là dùng loại trò hề vừa ghê tởm vừa siêu phàm này để lừa hết nữ đệ tử này đến nữ đệ tử khác đúng không?”
A Thương lạnh lùng nhìn hai kẻ đang gào khóc dưới đất.
Hai người nghe nàng nói xong thì ngây ra: “Ngươi nói cái gì…?”
A Thương đưa mắt nhìn tất cả mọi người đang có mặt, chậm rãi nói từng chữ một:
“Ta biết ba tên súc sinh này từng làm vô số chuyện đê tiện và hèn hạ với các ngươi.
Ta cũng suýt nữa rơi vào tay chúng, vì vậy ta mới ra tay giết chết Chung Hoa.
Đó chính là lý do ta giết hắn vì hắn đáng chết, bọn chúng đều đáng chết.”
“Nhưng ta không hối hận, điều ta hối hận là tại sao khi ấy chỉ giết được một tên.
Với loại súc sinh bẩn thỉu như bọn chúng, dù có bị ngàn đao băm vạn mảnh cũng không đủ để khiến các ngươi hả giận!”
Ánh mắt A Thương lạnh băng, gắt gao nhìn chằm chằm hai kẻ dưới đất:
“Hiện tại ta đúng là không có chứng cứ, nhưng ta biết bọn chúng dám ngậm máu phun người như vậy, chắc chắn đã xóa hết tất cả chứng cứ trong Lưu Ảnh Châu.
Ta cũng hiểu, các ngươi không dám đứng ra tố cáo vì bị chúng đe dọa, vì những việc ấy thật sự khó mở lời.
Nhưng ta không hiểu vì sao?
Vì sao kẻ gây tội ác lại được sống thản nhiên, vênh váo ngoài ánh sáng, còn chúng ta những người bị hại lại phải co mình, im lặng, sống trong bóng tối và sợ hãi?”
“Chúng làm sai thì phải trả giá! Có thể hôm nay lời ta chưa đủ để định tội bọn chúng.
Có thể lời ta chỉ khiến bọn chúng thu mình một thời gian. Nhưng khi sóng yên gió lặng, bọn chúng sẽ lại giương nanh vuốt ra lần nữa, hại thêm hết người này đến người khác.”
“Ngươi… ngươi…” Hạ Tông nghe vậy, sắc mặt tối sầm, gào lên:
“Ngươi nói bây bạ gì thế!”
“Ta nói bây bạ?” A Thương giơ tay chỉ vào chúng, từng chữ như từng nhát dao:
“Là người tu đạo, nếu gặp chuyện trái với thiên lý mà lại chỉ biết né tránh, im lặng,
thì còn tư cách gì để nói tu đạo? Tu cái gì? Trừ yêu trừ ma cái gì?!”
“Thiên lý sáng tỏ. Ta không tin loại súc sinh làm điều ác ngập đầu như các ngươi có thể cười đến cuối cùng. Dù hôm nay ta không thể định tội các ngươi, thì một ngày nào đó,
những người từng bị các ngươi làm tổn thương, nhất định sẽ đứng ra chỉ rõ tội ác của các ngươi!
Dù người đó không phải ta, thì họ cũng sẽ như ta hôm nay, vạch trần tất cả tội ác bẩn thỉu các ngươi đã làm!”
Lời nói vừa dứt, tất cả mọi người ở hiện trường đều bị nàng thuyết phục.
Nàng nói quá thật, quá đau đớn, quá đáng tin.
Khiến cho mọi người không thể không tin nhưng… lời nói suông, không có chứng cứ.
Họ không biết có nên tin nàng không.
Cho đến khi giọng nói đầu tiên vang lên giữa đám đông:
“Đệ tử Vụ Tâm, nguyện tố cáo Hạ Tông, Lô Tứ, Chung Hoa đã từng ép buộc đệ tử làm lô đỉnh.
Vì đệ tử không đồng ý, bọn chúng liền dùng Lưu Ảnh Châu ghi lại cảnh đệ tử bị làm nhục để uy hiếp!”
“Đệ tử Phương Vi, nguyện đứng ra tố cáo ba người ép đệ tử làm lô đỉnh!”
“Đệ tử Tô Ngôn, nguyện chỉ rõ tội ác của Hạ Tông, Lô Tứ, Chung Hoa!”
“Đệ tử Lạc Đình, xin làm chứng…”
Liên tiếp bảy tám đệ tử mặc y phục ngoại môn, cả nam lẫn nữ, lần lượt đứng ra,
vạch trần tội ác của ba người kia.