[Đam Mỹ] Era of Thunderfall - Kỷ Lạc Sấm
Chương 5:
=====
Mọi thứ vận hành trơn tru đến mức dễ quên rằng thế giới này từng suýt bị xóa sổ. Có những thứ trông như bình thường, nhưng không còn là nơi mà con người trước đây đã từng sống nữa.
Bởi ai cũng biết — ở Last Shields, gần như không còn ai muốn tạo ra một thế hệ tiếp theo. Không ai muốn mang thai hay sinh con khi ở cái rìa tận thế. Mạng của mình không biết còn giữ được không huống hồ gì đến trẻ nhỏ. Cũng không sao, đã có kỹ thuật tạo thế hệ trẻ trong ống nghiệm, đâu cần thiết bản thân phải tự hủy hoại để duy trì nòi giống. Không ai dạy trẻ gọi đống máy móc tạo ra chúng là cha mẹ, vì bọn trẻ không sinh ra để có cha mẹ. Chúng được dạy những thứ cần để sống, biết về lịch sử, biết luật lệ, lý do vì sao chúng sinh ra và tồn tại, để rồi tự vận hành cuộc đời như những con ốc vít đã được thiết lập sẵn.
Chiếc xe trượt qua khu trung tâm điều phối, rẽ vào lõi thành phố — nơi chỉ dành cho quân đội và giới nghiên cứu cấp cao. Dmitri ngồi bên trong, tay vuốt hờ bảng điện tử nhỏ đang hiển thị những tiêu đề thời sự sáng nay. Tin tức về biến dị khí hậu, chiến tuyến phía bắc, và những lần “thanh lọc” cư dân ở Gravecore xuất hiện như những gạch đầu dòng lặp đi lặp lại.
Trung tâm nghiên cứu chính của Svarog hiện ra như một cột trụ vươn thẳng lên trời. Màu xanh xám của bức màn khiên từ bao trùm lấy cả tòa nhà — thứ ánh sáng nhân tạo, không đổi theo thời gian, khiến người ta quên mất bầu trời thật có màu gì.
Tòa nhà không có cửa sổ. Chỉ có một cửa vào duy nhất, được quét bởi hệ thống laser nhận diện sinh học ba lớp. Bên ngoài là hợp kim thép-titan chịu nhiệt, chống nhiễm phóng xạ và biến đổi hóa học. Lớp kính bao phủ bề mặt là kính ngụy xạ, có thể làm biến mất cả tòa nhà trước vệ tinh trinh sát hoặc ánh sáng quang phổ độc hại.
Đây là nơi sinh ra những vũ khí sinh học mới nhất, nơi tạo ra lương thực có thể nảy mầm giữa sa mạc, một trong những nơi lưu trữ mọi dữ liệu liên quan đến dị biến trên Trái đất.
Khi xe dừng lại, Dmitri bước xuống. Hệ thống nhận diện võng mạc và dấu vân tay nhanh chóng cho phép anh vào. Vài con robot AI hình người lập tức tiếp cận, cúi chào, rồi dẫn anh tới thang máy chuyên dụng — chỉ có sĩ quan cấp cao mới được phép bước vào.
Thang máy lao thẳng lên như một mũi tên im lìm, không rung lắc, không báo hiệu. Khi cánh cửa mở ra, một hành lang trắng trải dài, lạnh như được phủ sương.
Tầng 90 — nơi biến dị sinh học được nghiên cứu, mổ xẻ, nhân bản và... tái định nghĩa.
Dmitri bước chậm qua hành lang. Bên trái, bên phải là các khoang thí nghiệm được bọc bằng kính kỹ thuật cao. Mỗi khoang chứa đựng cả một thế giới hoàn toàn tách biệt.
— Có khoang hoàn toàn mờ đục — thứ gì đang diễn ra bên trong được giữ tuyệt mật.
— Có khoang lại trong suốt — các nhà khoa học mặc đồ kháng khuẩn, đang quan sát một sinh vật không xương, chỉ là một khối mô sống đang học cách phản ứng với ánh sáng.
— Có khoang đang thử ghép mô người với cánh tay nhân tạo.
— Có khoang chứa một đống thịt khổng lồ không định hình, đang co giật trong dịch bảo quản màu xanh biển.
Anh không dừng bước ở bất kỳ phòng nào.
Cho đến khi đến gần cuối hành lang.
Một ô kính trong suốt, bên trong — là ống thủy tinh cao chứa thứ mà anh đã tìm thấy.
PHỤC HY | 015.
Chàng trai trôi lơ lửng giữa dung dịch bảo quản như một sinh vật được bày ra trong phòng trưng bày của Thượng Đế. Tóc đen, nước da trắng đến mức ánh đèn cũng phải dội lại. Cơ thể thon dài, tỷ lệ hoàn hảo đến mức không cần đến bản thiết kế. Và gương mặt, một gương mặt đẹp đến phi thực.
Dmitri đứng lặng một lúc. Tay vô thức chạm vào lớp kính.
Chàng trai vẫn nhắm mắt chìm trong giấc ngủ.
Yên bình đến dị thường — như thể đang mơ một giấc mơ đẹp, hoặc đã bản thể vốn đã chết từ lâu.
Nhưng anh biết, một khi thứ gì đó đẹp đến vô lý, hoàn hảo đến mức không có lỗi, thì hoặc là nó không phải con người… hoặc là được sinh ra để hủy diệt những kẻ tự xưng là người.
“Rất đẹp, đúng không?”
Một giọng nữ vang lên, mượt và lười nhác, cắt ngang mạch suy nghĩ của Dmitri.
“...Cindy.” Anh không cần quay đầu cũng biết ai vừa bước tới. Giọng anh trầm xuống, lạnh lùng: “Tư lệnh Volkov đã tới chưa?”
“Tôi đâu phải trợ lý riêng của Tư lệnh. Làm sao biết được giờ giấc của ông ta.” Cindy đáp nhẹ như không, bước sát lại gần, mắt liếc nhanh qua ống thủy tinh. “Tôi đang nghiên cứu ‘thứ’ mà anh mang về. Vừa thấy anh đến, tiện ra chào hỏi thôi.”
“Ra là thế.” Dmitri khẽ cười, một nụ cười nhạt không cảm xúc. “Dù sao cũng cảm ơn vì đã hỗ trợ đội chúng tôi phân tích tình hình khí quyển ở chiến tuyến phía Đông lần trước.”
Một lời cảm ơn nghe như châm biếm.
“Đừng khách sáo.” Cindy đáp lại bằng cùng một tông giọng. “Cấp trên phân bố nhiệm vụ, tôi không có quyền từ chối. Làm hay không làm cũng vậy thôi.”
“Thế à?” Dmitri hờ hững. “Vậy, ‘vật’ đó — bên phòng thí nghiệm đã có báo cáo gì chưa?”
“Đó cũng là nội dung cuộc họp sắp tới với Tư lệnh.”
Cindy hạ giọng.
“Có thể hé lộ trước một chút được không?” Dmitri nhoẻn miệng, cố làm ra vẻ nài nỉ — dù ánh mắt chẳng buồn phối hợp theo.
“Cũng không có gì ghê gớm đâu.” Cindy khoanh tay, ánh nhìn rơi xuống ống thủy tinh. “Chúng tôi chỉ mới phân tích thành phần dung dịch và mẫu gen của ‘nó’ thôi.”
“Ồ?” Dmitri nhướng mày, như thể thực sự ngạc nhiên.
“Theo các chỉ số ban đầu, gen của ‘nó’ hoàn toàn giống người bình thường. Không có biểu hiện biến dị gen như các Axion, cũng không có dấu vết nhiễm xạ hay lỗi phân bào như các ca ‘lệch chuẩn’. ‘Nó’... hoàn toàn là người bình thường.” Cindy đáp.
“Thế còn dung dịch bên trong?” Dmitri hỏi tiếp.
“Chỉ là loại dưỡng chất nuôi cấy phôi nhân tạo.” Cindy trả lời gọn lỏn. “Y chang công thức dung môi nuôi dưỡng mà trung tâm nuôi cấy thế hệ kế tiếp vẫn đang sử dụng.”
Dmitri khựng lại, im lặng một chút mới nói:
“Nghĩa là... dung môi đó vẫn có chức năng dẫn truyền kiến thức vào phôi — giống như những đứa trẻ trong kén nhân tạo?”
“Đúng.” Cindy gật đầu. “Chúng tôi xác nhận điều đó.”
“Và tất nhiên,” — một giọng khác xen vào — “chúng ta không thể nào biết thứ gì đã được nhét vào đầu ‘nó’.”
Giọng nói vừa lảnh vừa châm biếm. Một chàng trai tóc vàng, dài ngang vai, đang bước nhanh tới. Vừa đi, hắn vừa vỗ tay, ánh mắt lấp lánh sự thích thú như thể vừa thấy thứ gì rất thú vị.
“Chúc mừng anh, Dmitri. Anh đã nhìn ra trọng điểm.”
“Tư lệnh Kaspar Volkov.”
Cindy lập tức cúi đầu chào, ánh mắt có phần dè chừng.
Dmitri nhíu mày, ánh mắt âm u do thiếu ngủ lại càng sâu thêm tầng cáu kỉnh.
“Kaspar... Anh thừa biết tôi vừa mới về doanh trại vào giữa đêm hôm qua sau vụ phía Đông. Không báo trước, không lời nhắn, chỉ ném cho tôi cái lệnh triệu tập khẩn. Anh nghĩ tôi rảnh lắm hả?”
Kaspar cười toe toét, dừng lại trước mặt Dmitri. Thay vì đáp lời ngay, hắn ngó lướt qua ống thủy tinh, huýt sáo khe khẽ rồi ngả ngớn buông một câu:
“Ây dà, tới kỳ chuyển quân rồi. Thiếu tá Dmitri Olyenk, đừng nói với tôi là anh đã quên đấy nha.”
“Kỳ chuyển quân…” Dmitri nhíu mày, ngẩng đầu nhìn trần nhà như thể đang cố tính nhẩm thời gian.
Thành phố Svarog chia quân làm năm tốp. Bốn tốp lớn canh giữ bốn vùng biên viễn — Bắc, Nam, Đông, Tây. Một tốp luân phiên trấn giữ khu vực trung tâm thành phố — trái tim của Svarog, nơi đầu não, trạm lọc dưỡng khí, các trung tâm nghiên cứu và kho dữ liệu trọng yếu. Để tránh nguy cơ phản loạn hoặc cố tình phá hoại, các nhà lãnh đạo quy định cấm không cho bất kỳ một lực lượng quân sự nào được phép trụ quá ba tháng tại trung tâm. Cứ đến đúng hạn, lại có đội quân khác được cử đến thay thế.
Nhưng...
Đội của Dmitri chỉ là một trong ba đội đồng cấp đóng ở doanh trại phía Đông thành phố. Việc điều chuyển về trung tâm — đặc quyền lựa chọn — hiếm khi rơi trúng anh.
“Kaspar.” Dmitri nheo mắt. “Anh đừng nói với tôi là anh vừa tự ý hạ lệnh chuyển đội của tôi về trung tâm ba tháng đấy nhé?”
“Ừ thì...” Kaspar nhún vai, tay đẩy nhẹ vành nón, mái tóc vàng óng lấp lánh dưới đèn trần. “Hình như đúng rồi đấy.”
“Anh… lại cố ý lạm quyền.” Dmitri nghiến răng. “Còn gì nữa không? Hay muốn tôi dắt cả đội quân ghé qua múa góp vui giải trí cho mấy ông bên bộ Tư lệnh thành phố?”
“Dmitri, anh cứ quá lời.” Kaspar cười xòa. Hắn liếc vào ống thủy tinh bên dưới, nói tiếp: “Việc tiếp theo tất nhiên là về ‘nó’.
Anh có bao giờ nghe về truyền thuyết ‘Phục Hy’ của Trung Quốc cổ chưa Dmitri?”
“Phục Hy?” Dmitri chau mày. “Là cái gì?”
Kaspar nhìn sang Cindy, nói như ra lệnh:
“Cô nói cho tôi nghe xem, Cindy.”
“Vâng thưa Tư lệnh.”
Cindy nhanh chóng mở bảng điện tử, chiếu lên một màn hình trong suốt lơ lửng trước mặt họ. Một tấm ảnh mờ hiện lên — hình chạm khắc cổ, một nhân vật nửa người nửa rắn, tay cầm la bàn, tay cầm thước.
“Phục Hy,” Cindy bắt đầu, “là một trong những nhân vật thần thoại được coi là thủy tổ của nền văn minh Trung Hoa cổ đại, sống vào thời Hồng Hoang — thời kỳ hỗn mang trước khi loài người định hình. Theo các truyền thuyết, ông là vị vua đầu tiên, là người đã dạy loài người cách thắt nút dây để ghi nhớ, sáng tạo ra bát quái, chế ra lưới đánh cá, đặt nền móng cho xã hội loài người.”
Cô lướt tay một cái, hình ảnh chuyển sang tranh miêu tả Phục Hy cùng nữ thần Nữ Oa, cơ thể cả hai uốn quanh nhau như sợi ADN khổng lồ.
“Một số văn bản cổ còn viết rằng Phục Hy là sinh vật không thuần người — ông và Nữ Oa đều được gọi là thần nhân, có phần linh thể. Tổ tiên của loài người ngày nay, trong những ghi chép cổ, chính là kết quả lai ghép từ dòng máu ấy.”
“Chuyện hoang đường.” Dmitri chen ngang, giọng đầy hồ nghi.
“Đúng vậy, Dmitri.” Cindy không phản bác. “Chỉ là câu chuyện thần thoại đầy hư cấu của người Trung Quốc cổ.”
“Rồi chuyện đó liên quan gì đến ‘nó’?” Dmitri gắt gỏng, tay chỉ thẳng vào ống thủy tinh chứa chàng trai đang trôi lơ lửng.
Kaspar là người tiếp lời: “Vấn đề nằm ở cái xác anh tìm thấy trong toa tàu thí nghiệm.”
“Cái xác?” Dmitri nhíu mày.
“Là thi thể bị phân hủy trước màn hình điều khiển hử?”
“Phải.” Kaspar gật đầu. “Theo báo cáo tôi nhận được từ đội phân tích vào đêm qua, ADN của người đó khớp hoàn toàn với ADN của ‘nó’ — thứ trong ống dưỡng chất này.”
Không khí đột nhiên trầm xuống. Dmitri nhìn chằm chằm vào chàng trai trong ống, mặt không đổi sắc, nhưng đôi mắt đã bắt đầu tối thêm mấy phần.
“Thế thì...” Dmitri hỏi, giọng trầm hẳn đi. “Kẻ đã chết là ai?”
“Đó chính là phần kinh dị nhất.” Kaspar mỉm cười, nhưng mắt thì lạnh băng. “Theo bảng ADN được giải mã, người chết tên là Tống Cát Kỳ — một trong những nhà khoa học từng làm việc trong bộ phận nghiên cứu kỹ thuật giai đoạn trước Thế chiến thứ tư.”
Dmitri sững sờ, tròng mắt giật nhẹ. “Trước thế chiến thứ tư?” Anh lặp lại như không tin nổi. “Làm sao một người từng sống trước chiến tranh, có thể vượt qua Thế chiến V, rồi sống sót tới tận năm thứ 50 của Thunderfall?”