[Đam Mỹ] Era of Thunderfall - Kỷ Lạc Sấm
Chương 4:
=====
Tại doanh trại dành cho quân đội khu vực phía Đông thành phố Svarog. Trong một tòa nhà dành cho các sĩ quan cấp cao, tầng sáu là tầng dành cho các Đội trưởng.
Căn hộ của Dmitri nằm ở góc cuối hành lang, khá rộng và được bố trí đơn giản một cách lạnh nhạt, như thể anh chẳng buồn quan tâm đến việc sắp xếp bất kỳ thứ gì ngoài giấc ngủ. Các bức tường sơn màu xanh rêu trầm lặng, nội thất thô sơ và gọn gàng đến mức gần như vô cảm.
Phòng ngủ rộng, có một cửa sổ lớn hướng về sân tập nhưng hầu hết thời gian luôn bị kéo rèm kín mít, không cho ánh sáng hay gió trời len lỏi vào.
Trên chiếc giường lớn phủ drap xám bạc, Dmitri đang nằm sấp, toàn thân trần truồng, tay ôm gối, vùi nửa người trong đệm. Mái tóc cam nhạt rối bù xõa xuống trán, vai anh thở đều, từng nhịp mệt mỏi kéo dài như vừa mới trở về từ cõi chết.
Cho đến khi…
Reng— Reng— Reng—!!!
Âm thanh điện thoại đột ngột rít lên inh ỏi, chói từng hồi vào màng nhĩ như từng nhát búa đập vào tai. Dmitri nheo mắt, quờ tay mò xuống gối, lôi ra chiếc điện thoại đang nhấp nháy sáng.
Dòng chữ “RADDIN” liên tục nhảy múa trên màn hình.
Không nói một lời, Dmitri lười nhác đưa tay bấm tắt nguồn, rồi ném điện thoại trở lại lên gối, xoay người úp mặt xuống đệm, kéo chăn trùm ngang hông, ngủ tiếp.
Nhưng không quá năm phút sau — cửa phòng bật mở đánh rầm!
Ánh sáng trắng lạnh ngoài hành lang rọi thẳng vào căn phòng tối. Một giọng nói lớn và gắt vang lên:
“Đội trưởng! Anh mà còn tiếp tục ngủ là trễ buổi họp với Tư lệnh Kaspar Volkov đó! Bộ anh muốn bị đào thải hả?!”
Dmitri không động đậy, không phản ứng, thậm chí hơi thở vẫn đều đặn như thể đang diễn trò chết lâm sàng.
“Đội trưởng!!!”
Lần này, Raddin không kiềm chế nữa. Cậu trai da màu cao lớn trong bộ quân phục nặng nề bước thẳng vào phòng, kéo mạnh tấm chăn đang phủ lấy nửa thân dưới của Dmitri.
Tấm chăn rơi xuống sàn, để lộ toàn bộ phần thân thể trần trụi dưới ánh sáng trắng. Dmitri nằm nghiêng một bên, bờ vai rộng, lưng gầy nhưng cơ bắp gọn gàng, làn da sạm in đầy vết sẹo cũ.
“Raddin…” Dmitri làu bàu, giọng ngáy ngủ như một cái máy đã quen với việc bị phá giấc: “Tôi bị đào thải thì có liên quan gì đến cậu?”
“Tôi chính là không muốn anh phải bị đào thải đó!” Raddin quát, tai đỏ ửng vì ngượng. Tầm mắt vô thức liếc qua phần hạ thể của Dmitri lập tức vội quay ngoắt đi, lúng túng như bị bỏng mắt. Cậu nhào tới, túm lấy một tay Dmitri, kéo phắt anh ra khỏi giường rồi lôi thẳng vào phòng tắm.
Cánh cửa đóng sập lại sau lưng.
“Cái tên chết tiệt này…” Raddin thở hổn hển, đứng thẫn một lúc mới dám quay đầu đi chỗ khác.
Dmitri lết vào, dựa người lên thành bồn rửa mặt, uể oải nhìn gương mặt nhợt nhạt của mình trong gương. Tóc lại bạc thêm một chút, râu mọc lởm chởm, hốc mắt trũng sâu vằn tia máu như thể cả tháng rồi không có một giấc ngủ ra hồn. Anh ngáp dài, vò đầu vài cái, rồi lôi dao cạo ra, bắt đầu cạo râu như một cái máy.
Anh vừa trở về doanh trại từ vùng ngoại ô phía đông vào giữa khuya hôm qua. Mấy hôm trước, cơn bão từ trường cấp SS cùng mưa acid và tuyết phóng xạ đã đập thẳng vào Svarog, đánh sập hoàn toàn hệ thống điện vùng ngoại vi. Dmitri và đội lính đặc nhiệm được lệnh đến hỗ trợ, bảo vệ đội kỹ thuật phục hồi trạm điện khu ngoại ô.
Và chính trong quá trình đó, anh đã vô tình phát hiện ra một phòng thí nghiệm bí mật nằm sâu trong đường hầm cũ bị bịt kín từ thời trước Thế chiến V. Cái "vật" họ tìm thấy bên trong, anh cứ tưởng chỉ cần bàn giao lại cho trung tâm là xong.
Nhưng việc Raddin lù lù xuất hiện thế này — nghĩa là chưa xong. Không bao giờ là xong.
Vắt khăn tắm ngang hông, anh đẩy cửa bước ra khỏi phòng tắm.
Không khí trong căn hộ vẫn sạch sẽ, dễ chịu như thường lệ nhờ lớp khiên từ bao phủ quanh thành phố. Trong bếp nhỏ, mùi cà phê mới pha hòa cùng hương bánh mì nướng thơm phức. Một buổi sáng gọn gàng đến lạ.
“Cậu đang làm gì đó?” Dmitri hỏi, mắt còn lim dim, nhìn về phía cậu trai đang đặt đĩa bánh mì lên bàn.
“Chuẩn bị cho Đội trưởng đi họp.” Raddin đáp ngắn gọn, không nhìn thẳng vào mắt anh.
“Èo…” Dmitri ngồi phịch xuống ghế, vắt chân, nhận lấy ly cà phê từ tay Raddin. Giọng hắn khô khốc, châm chọc: “Không hiểu cậu được phân đến làm trợ lý hay là bảo mẫu cho tôi nữa.”
“Tôi rất thích công việc bảo mẫu.” Raddin mỉm cười, mắt vẫn không dám nhìn thẳng vào anh.
Ánh mắt cậu khẽ quét qua phần thân ươn ướt còn chưa kịp lau khô của Dmitri — làn da ánh lên tia nước, khăn tắm quấn lỏng lẻo ở hông như thể chỉ cần thở mạnh là tụt. Cậu đỏ mặt, quay đi, lắp bắp:
“Đội trưởng… tuy tôi nhìn anh cũng quen rồi, nhưng ít ra… ờm… anh có thể mặc nhiều hơn chút được không?”
“Không thích thì cút khỏi căn hộ của tôi.”
Dmitri lạnh lùng đáp, chẳng mảy may động lòng. Anh giơ ly cà phê rỗng ra trước mặt cậu, giọng lười nhác:
“Đều là đàn ông, tôi không ngại. Mắc gì cậu ngại?”
“Đội trưởng, anh thật quá đáng.”
Raddin đáp, môi mím lại, có phần tức tối. Tuy vậy, tay vẫn rót trà cho Dmitri bằng một cử chỉ vừa cẩn thận vừa... cam chịu.
Bình trà bằng thép tráng gốm phát ra tiếng lách tách nho nhỏ khi chạm vào ly. Dmitri uống hết ly trà rồi thở ra một hơi, thoải mái tựa vào ghế, hỏi:
“Họp ở đâu? Mấy giờ?”
Raddin phết bơ lên một mặt bánh mì nướng, đưa tới trước mặt anh: “Trung tâm nghiên cứu thành phố Svarog. Lúc chín giờ sáng.”
“Thế à?” Dmitri cầm lấy bánh, cắn một miếng. “Còn sớm.”
“Đội trưởng,” giọng Raddin đanh lại. “Ý tôi là trong vòng một tiếng nữa, anh phải có mặt trong phòng họp, đặt mông ngồi vào ghế. Đúng chỗ. Đúng giờ.”
“Ừm...” Dmitri lơ đãng ậm ừ, tiếp tục nhai chậm rãi. Một lát sau, anh khẽ hỏi, không rõ là cố tình hay vô tình mà nhẹ hẫng như lời gió thoảng: “Cuộc họp... liên quan đến thứ tôi tìm được, đúng không?”
“Có khả năng.” Raddin đáp, ánh mắt nghiêm lại. Cậu đứng dậy, kéo giá treo đồ tới, lấy xuống bộ quân phục đã được ủi phẳng, nói dứt khoát:
“Nếu anh biết nó quan trọng, vậy thì vui lòng thay đồ ngay. Tôi sẽ gọi xe.”
Ánh mắt Dmitri thoáng tối đi.
“Arg…” Anh rên lên khe khẽ, rồi ném mẩu bánh đang ăn dang dở trở lại đĩa, uể oải đứng dậy. Không chút ngại ngần, anh tháo khăn, bắt đầu thay đồ trước mặt Raddin.
Ngay lập tức, cậu quay ngoắt đi, lẩm bẩm trong lúc thu dọn đống bữa sáng vừa mới bị gặm nham nhở:
“Cái kiểu sống buông thả của anh... Ít nhất cũng nên biết xấu hổ là gì đi chứ.”
Nhưng lần này, Dmitri không đáp trả bằng mấy câu châm chọc quen miệng. Thay vào đó, anh im lặng.
Trong đầu anh vẫn hiện lên thứ nằm trong ống nghiệm kia — một người, hoặc ít nhất là trông giống một con người, hoàn hảo tới mức đáng ngờ. Từng đường nét, từng tế bào, đẹp không tỳ vết, như thể vẻ đẹp không thuộc về thế giới thảm khốc này.
Ở cái thế giới gần như tận thế này, nơi mà tài nguyên cực kỳ khan hiếm, thứ gì tồn tại cũng phải có giá trị sử dụng. Nếu "vật" kia được bảo quản kỹ lưỡng đến vậy, thì chắc chắn nó không phải thứ sinh ra chỉ để nằm im trong chiếc kén thủy tinh.
Last Shields — những thành phố cuối cùng còn tồn tại sau tận thế, đặc biệt là Svarog — nơi sẽ không chứa chấp thứ vô dụng. Ở đây, hầu như không có ai sống mà không làm việc.
Sau Thế chiến V, những kẻ lãnh đạo nhận ra một điều đơn giản đến tàn nhẫn: nếu cho con người đủ thức ăn, một công việc, và một khoảng nghỉ ngơi vừa phải — họ sẽ ngoan ngoãn sống mà không sinh chuyện.
Và từ đó, một hệ thống hoàn chỉnh ra đời. Một xã hội khép kín, vận hành chính xác như máy: mỗi đứa trẻ được lập trình lịch trình học tập, làm việc, nghỉ ngơi từ khi chưa ra đời. Ai sống trong thành phố cũng đều có chức năng — nếu không có chức năng, thì không cần thiết phải sống.
Trẻ con không được sinh ra. Chúng được nuôi trong các kén nhân tạo, ngủ yên cho đến năm mười bốn tuổi mới được đánh thức. Người già — hay đúng hơn là những ai không còn khả năng cống hiến — sẽ được “an tử” bằng một mũi thuốc, như một cách rút gọn chi phí bảo trì.
Một thế giới không có tiếng khóc trẻ sơ sinh, cũng chẳng còn bóng dáng ông bà lưng còng hay người khuyết tật.
Âm nhạc vẫn phát, nhưng toàn là giọng hát của idol ảo được tạo bởi AI. Từ lâu, những kẻ gọi là thần tượng bằng xương thịt đã không còn tồn tại. Tất cả đều bị thay thế hoàn toàn bằng AI.
Sự sống nơi đây không có chỗ cho cảm tính. Người không đủ năng lực thì bị loại bỏ. Người giỏi, nhưng sai vị trí, cũng sẽ bị điều chuyển cho đến khi kiệt sức. Cuối cùng, tất cả đều quay về điểm chung: hoặc làm việc, hoặc chết.
Đó là lý do Dmitri không thể hiểu được — tại sao có kẻ lại tốn rất nhiều tài nguyên để bảo tồn một "người" vô tri trong ống nghiệm?
Nếu thứ đó thực sự là con người... vậy chức năng của nó là gì?
Một tiếng bíp vang lên trên đồng hồ đeo tay của Raddin. Cậu quay lại, nhìn Dmitri qua vai, nhẹ giọng:
“Xe đã sẵn sàng. Mời Đội trưởng ra xe.”
Dmitri gật đầu, bước theo sau. Dưới hành lang ngầm dẫn ra bãi đậu, những dải đèn trần bật sáng theo từng bước chân anh. Cánh cửa bảo mật quét võng mạc lặng lẽ mở ra. Chiếc xe quân sự chuyên dụng đã đợi sẵn, lớp vỏ thép tối màu nhẵn bóng dưới ánh đèn trắng.
Anh bước vào, ngồi xuống, cửa xe lập tức đóng lại. Động cơ không phát ra tiếng máy mà chỉ khẽ rung một lần. Raddin lên ghế phụ lái, đưa tay nhấn vài lệnh điều khiển. Trên bảng điều khiển, một chuỗi lệnh hiển thị màu xanh: Đã xác nhận lộ trình. Hành trình tự động bắt đầu.
Xe lao đi trên tuyến đường nội đô được quy hoạch tuyệt đối. Không có vạch chia, không có đèn đỏ — tất cả đều được điều phối bằng hệ thống AI trung tâm. Mỗi chiếc xe chạy theo một luồng lưu thông đã đăng ký, tránh va chạm nhờ giao thức đồng bộ tuyệt đối giữa các phương tiện.
Dọc hai bên đường, thành phố Svarog hiện ra như thể chưa từng trải qua tận thế.
Những tòa nhà cao tầng vươn lên như gai thép giữa trời lạnh, mặt kính phản chiếu ánh đèn xanh nhạt. Người qua lại không quá đông nhưng đều bước đi nhanh, gọn, chuẩn xác. Ai cũng có vẻ đang đi đến một nơi nào đó, làm một việc gì đó. Không có tiếng cười đùa, không có tiếng trẻ con khóc, không có sự ngẫu hứng.
Dmitri lướt mắt nhìn ra phố: không có hàng rong, không có xe đạp hay những bóng người dừng lại dưới mái hiên tán gẫu. Mọi cửa hàng ăn uống đều vận hành bằng robot AI có hình dáng giống con người. Chúng phục vụ nhanh, không sai lệch, cúi đầu đúng 15 độ khi nói câu “Cảm ơn quý khách.”
Nhưng thật ra, phía sau lớp vỏ kim loại ấy luôn có một con người điều khiển — điều khiển bằng mệnh lệnh, bằng hệ thống, bằng một công việc không đòi hỏi cảm xúc.
Mọi thứ vận hành trơn tru đến mức dễ quên rằng thế giới này từng suýt bị xóa sổ. Có những thứ trông như bình thường, nhưng không còn là con người nữa.