Nguyên Bảo vẫn kêu không ngớt. Chó con mới hai tháng tuổi, có lẽ không quen ngủ một mình.
Đường Du nghe tiếng nó kêu, lòng lại thấy đau xót, quên cả tình cảnh của chính mình, dù sao Tống Khâm cũng chỉ ôm nàng ngay ngắn, chưa làm gì khác.
“Ngao…” Nguyên Bảo men theo mép giường đi qua đi lại, chốc chốc lại giơ chân lên, như thể chủ nhân không ôm thì nó sẽ không ngủ. Đường Du nhẫn nại khoảng nửa giờ, lòng dạ rối bời, bèn nhỏ giọng cầu xin hắn: “Vương gia, hay là ta ngủ bên ngoài đi?”
“Vì sao?” Tống Khâm bình tĩnh hỏi.
“Ta sờ đầu Nguyên Bảo một chút, có lẽ nó sẽ yên tâm hơn.” Đường Du nhẹ giọng nói.
“Đâu phải trẻ con.” Tống Khâm có chút châm chọc. Ngay lúc Đường Du nghĩ rằng hắn không đồng ý, người đàn ông đột nhiên siết chặt eo nàng, nhanh chóng xoay người sang phía bên kia. Đường Du kinh hãi nắm chặt lấy áo hắn, đảo mắt đã thấy mình nằm đè lên người hắn, lồng ngực rộng lớn vững vàng đỡ lấy nàng. Đường Du vừa thẹn vừa gấp, chủ động bò ra ngoài, Tống Khâm lại dùng tay đè nàng lại: “Nằm yên một lát.”
Nàng mềm mại áp vào người hắn, Tống Khâm cảm thấy không tệ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play