Nàng đang nói dở, bỗng thấy sắc mặt Ngụy thị không tốt, mới hay chính mình lỡ lời, vội nuốt câu nói kế tiếp, nhưng trong lòng vẫn một mực uất hận, lại tiếp tục oán trách Tần Chiêu:
“Hết thảy đều do nàng hại. Khi trước ta vốn có thể gả vào phủ Công bộ Thị lang, làm tức phụ danh môn, nhưng nàng khiến hôn sự yên ổn tiêu tan, cuối cùng ta phải uất ức gả vào Lưu gia sa cơ thất thế kia, để người ta coi thường khinh rẻ."
“Nàng tự cho mình là đúng, nay gả vào phủ Sở đại tướng quân, cơ hội tốt nhưng không biết trân trọng. Sinh được hai hài tử lại không theo họ Sở, lấy họ Tần? Họ Sở là quốc họ, cùng hoàng tử công chúa một dòng. Nếu được thánh thượng ưu ái, chưa biết chừng còn được phong làm vương."
Miệng thì nói thế, nhưng trong lòng Tô Cẩm Văn lại khoái trá khi thấy Tần Chiêu hành động như vậy. Nếu thật sự có ngày hài tử của Tần Chiêu được phong vương, nàng mới càng thêm không dễ chịu.
Ngụy thị lạnh mặt lắng nghe, vì lúc trước nữ nhi đã nói mấy lời làm bà chán ngán, nên giờ cũng không buồn đáp lại. Bà chỉ thở dài một tiếng, lấy cớ mệt mỏi, sai người đưa nữ nhi ra ngoài.
Ngụy thị tự thấy mình làm mẫu thân không đến nỗi nào, đối với hài tử cũng không bạc đãi, đặc biệt là trưởng nữ, vẫn luôn dung túng thiên vị, chỉ dưới một mình đích tử Tô Thịnh Hân.
Thế mà giờ đây, nữ nhi lại dám mở miệng oán trách bà, đem mọi uất khí ở nhà trượng phu đổ hết lên đầu bà.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play