Ở núi Thái Hưng không tiện dụng hình, Tuyên Bình Hầu chỉ trừng mắt nhìn Vệ Hề cùng mấy tên hạ nhân bên người nàng mấy lượt, tạm thời bỏ qua chuyện này.
Nhưng sau khi hồi phủ, cửa vừa đóng lại, không người ngoài quấy nhiễu, mấy tên hạ nhân kia lập tức bị trói lại.
Ngày thường bọn họ theo hầu bên cạnh Vệ Hề, vốn chưa từng chịu khổ cực, việc nặng cũng ít phải làm, nói gì đến chịu hình? Chỉ trong thời gian chừng một chén trà nhỏ, đều đã khai ra toàn bộ.
Tuyên Bình Hầu tức giận đến suýt nữa động gia pháp với Vệ Hề, nếu không phải Trương thị ngăn lại, chỉ e lòng bàn tay Vệ Hề đã sớm bị đánh đến sưng đỏ.
Vệ Hề quỳ trên mặt đất, khóc lóc không dám lên tiếng, Tuyên Bình Hầu chỉ vào nàng, giận dữ quát:
“Khóc? Ngươi còn có mặt mũi khóc? Ngày thường tính tình ương ngạnh ta còn có thể nhắm mắt cho qua, nhưng xuân săn là trường hợp gì? Ngươi cũng dám tùy tiện làm càn?”
“Trường Nhạc huyện chúa kia ở tiền triều vốn đã nổi danh kiêu ngạo, ai dám chọc? Ngươi ngược lại hay rồi, người ta không tìm ngươi gây chuyện, ngươi lại tự mình xông đến trước mặt nàng, đem mặt đưa tới, để người ta đánh cho một cái? Thật cho rằng mấy phần tiểu thông minh của ngươi có thể chiếm được chỗ tốt trước mặt nàng?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT