Mối quan hệ của họ dần trượt vào vùng lặng.
Không phải do người thứ ba, cũng không vì hết yêu. Chỉ là những khoảng im lặng không ai lấp, những câu hỏi bị nuốt lại, và những ánh nhìn né tránh đã khiến sự thân thuộc từng là hơi thở... trở thành gánh nặng không ai biết cách gỡ.
**
Mọi chuyện bắt đầu vào một tối muộn, khi Huyền vô tình đọc được đoạn tin nhắn trên laptop của Hạo Long – là tin của chị Trinh, quản lý mới, gửi trong nhóm dự án chung:
> “Cảm ơn anh về bữa tối hôm qua. Em thật sự rất quý những phút được nói chuyện riêng với anh.”
Cô không nghĩ nhiều, nhưng vài giây sau, tay cô khựng lại.
Họ từng thỏa thuận: sẽ rõ ràng, không giấu nhau những gì dễ gây hiểu lầm. Nhưng bữa tối này, anh chưa từng nhắc.
Tối đó, cô chỉ nói một câu, giọng nhạt như nước nguội:
> “Em không biết anh còn bữa tối riêng tư nào khác ngoài bữa tối ở nhà.”
Hạo Long, đang xếp tài liệu, khựng người.
“Là ăn với Trinh. Bọn anh bàn về hướng triển khai kế hoạch Quý 3. Anh không nghĩ là có gì đáng kể.”
Cô không nói gì. Lặng lẽ đứng dậy dọn chén đũa.
Anh bước đến sau lưng cô, cẩn trọng.
“Huyền, em biết là anh không thay lòng. Anh không thay đổi…”
“Chẳng ai nói anh thay đổi. Nhưng em cảm thấy, hình như anh bắt đầu biết... tự do rồi.”
“Ý em là gì?”
“Là không cần nằm yên bên anh nữa, anh vẫn ngủ ngon.”
**
Không cãi vã lớn, không nước mắt, cũng chẳng ai bỏ đi.
Chỉ là những ngày sau đó, cả hai trở nên lịch sự hơn bình thường, như hai người bạn cùng nhà đang cố gắng không đụng vào vùng mong manh của nhau. Tin nhắn ít đi, không còn gọi video bất ngờ, và cũng không ai chủ động nói “Anh nhớ em” hay “Về sớm nhé”.
Rồi một tuần sau, Huyền đi công tác vùng cao phía Tây Bắc. Dự án khảo sát hệ thống giáo dục ở những bản làng xa xôi, nơi không có sóng điện thoại và đường đi đầy bùn lầy.
Cô rời đi không ôm anh, chỉ để lại một mẩu giấy trên bàn:
> “Em đi 5 ngày. Nếu em không nhắn, không phải vì quên. Mà vì chỗ em không có sóng. Đừng nghĩ ngợi nhiều.”
Hạo Long giữ mẩu giấy đó trong ví. Nhưng suốt 5 ngày, không một tin nhắn. Không một cuộc gọi. Cô biến mất như thể anh chưa từng tồn tại trong lịch trình của cô.
Và trong khoảng trống đó, Hạo Long… trở nên trầm lặng.
Anh vẫn đi làm, vẫn báo cáo đúng giờ, vẫn uống đúng tách cà phê 2 muỗng đường như thường lệ. Nhưng mắt anh trũng sâu, giọng khô khốc, nụ cười không còn nở. Như thể phần Huyền trong anh… đang ngủ đông.
Bạn cùng phòng làm việc nói nhỏ:
> “Sếp dạo này không quát ai, cũng không góp ý. Đáng sợ hơn là… sếp hiền.”
**
Trong khi đó, ở bản làng heo hút phía Tây Bắc, Huyền đã gặp một chuyện tình cờ không ai ngờ.
Hôm đó, cô đi khảo sát trường học bán trú, gặp một cô giáo tên là Vy – dáng người nhỏ nhắn, giọng nói dịu dàng. Trong buổi trò chuyện, khi Vy kể về một học sinh đặc biệt tên là Linh, Huyền bỗng khựng lại.
> “Bé ấy không giống mấy đứa nhỏ khác trong bản. Không biết tiếng dân tộc, không nói rõ cha mẹ là ai, chỉ nhớ lờ mờ về ‘anh hai dắt đi chơi’ và ‘cây kẹo bông đỏ’. Cứ vẽ hoài một bàn tay nắm lấy tay khác.”
Cả người Huyền như rơi vào khoảng không kỳ lạ.
Sau đó, cô xin phép được gặp Linh. Cô bé nhỏ, khoảng 16 tuổi, ít nói, luôn nhìn ai bằng ánh mắt đề phòng. Khi cô hỏi:
> “Em có nhớ gì về gia đình không?”
Linh im lặng. Rồi sau một hồi ngập ngừng, cô bé nói:
> “Trong mơ… em thấy có anh hai hay gọi tên em. Mặt không rõ. Nhưng giọng ấm lắm. Em cứ gọi hoài mà không ai trả lời.”
Huyền không khóc. Nhưng tim cô siết chặt. Linh không giống Lam trong trí tưởng tượng của cô. Nhưng ánh mắt, cái cách cô bé miết tay lên hình bàn tay trong tranh, lại khiến Huyền không thể không nghĩ đến người mà Hạo Long đã điên cuồng tìm suốt 15 năm.
Cô không gọi cho anh.
Không phải vì không muốn. Mà vì chưa chắc chắn. Vì nếu sai… cô sợ sẽ đạp đổ hy vọng duy nhất anh còn giữ được.
**
Vài ngày sau, Huyền xin nghỉ thêm để tìm hiểu kỹ hơn.
Cô đến bản gốc nơi Linh từng sống – một gia đình nhận nuôi sau khi cô bé được tìm thấy lạc trong rừng khi mới khoảng 4 tuổi, không nhớ gì, chỉ biết nói:
> “Anh hai… kẹo… lạc rồi.”
Tất cả đều khớp. Cô bé không mang họ cha mẹ nuôi. Không giấy tờ chính thức. Bệnh viện địa phương từng xác nhận có dấu hiệu sang chấn mất trí nhớ.
Lúc này, Huyền biết: cô không thể chờ đợi thêm.
Cô chụp hình bức tranh Linh vẽ, quay lại vài đoạn clip nhỏ. Cô viết một đoạn tin nhắn dài – cẩn thận đến từng câu – nhưng vẫn không nhấn gửi.
Tối đó, cô ngồi trong căn phòng gỗ ở bản, ánh trăng hắt vào cửa sổ. Cô lấy điện thoại, mở lại mẩu giấy mình viết hôm đi. Đã 9 ngày, Hạo Long chưa nhắn gì. Nhưng cô biết, chắc chắn anh vẫn đang đợi.
Và lần đầu tiên sau nhiều ngày, cô mới gõ một dòng đơn giản:
> “Em sắp về. Mang theo một điều… có thể là điều anh đã chờ cả đời.”
Tin nhắn được gửi đi lúc 22:41. Không đến 30 giây sau, hồi âm hiện lên:
> “Anh vẫn ở đây.”
Chỉ bốn chữ, nhưng khiến cổ họng cô nghẹn lại.
Không trách, không hỏi, không oán giận – người ấy vẫn chờ. Như thể cô chỉ vừa ra ngoài mua ly trà sữa và quay lại.
**
Cô mỉm cười. Nhìn bầu trời đêm thênh thang, Huyền thì thầm như lời hứa:
> “Đợi em thêm chút nữa thôi. Lần này… em sẽ không nằm yên, mà sẽ chạy về phía anh trước.”