Huyền không phải kiểu người sẽ chạy theo hoài bão. Cô tin vào sự thư thả, vào giấc ngủ trưa và ly trà sữa có trân châu. Cô có năng lực, chỉ là… lười phát huy. Với cô, mỗi ngày đến công ty như một vở kịch lặp lại: đến trễ, ngồi làm vừa đủ, rồi biến mất khi đồng hồ điểm 5 giờ 1 phút.
Và rồi, công ty tuyển giám đốc dự án mới.
Hạo Long – cao ráo, lạnh lùng, ánh mắt sắc như lưỡi dao. Anh không nói nhiều, nhưng khi nói, không ai dám cãi. Ấy vậy mà, người đầu tiên dám ngáp dài trước mặt anh trong buổi họp lại chính là Huyền.
Cô không cố ý gây ấn tượng. Chỉ là hôm ấy trời mưa, kẹt xe, và cô quên sạc điện thoại nên phải dùng não quá nhiều – thật là mệt mỏi.
Sau hôm đó, Huyền bị gọi lên phòng giám đốc. Cô tưởng mình sẽ bị khiển trách, nhưng không. Hạo Long chỉ nhìn cô, một cái nhìn khó đoán.
“Em là kiểu người… không sợ bị sa thải à?”
Cô nhún vai. “Thật ra là có. Nhưng sợ rồi cũng thế thôi, nên lười sợ luôn.”
Anh bật cười. Lần đầu tiên phòng giám đốc nghe thấy tiếng cười của Hạo Long.
Từ đó, cô không bị làm phiền nữa. Nhưng anh thì hay lượn lờ ngang chỗ cô làm. Cô không quan tâm. Lười suy diễn.
Mãi cho đến ngày anh chủ động đưa cô về sau giờ tan sở. Không hỏi, chỉ mở cửa xe chờ sẵn. Cô ngồi lên – vì ngại đi bộ.
Hạo Long không giống người hay cười, càng không giống người hay yêu. Nhưng anh tỏ ra cực kỳ kiên trì – một cách âm thầm. Gửi cà phê đúng loại cô thích, đặt đồ ăn trưa tận bàn, báo cáo của cô lười viết thì hôm sau luôn có người sửa gọn lại giúp. Cô biết là anh, nhưng vẫn giả ngu.
Tình yêu đến không nhanh, nhưng chặt. Một ngày nọ, anh hỏi:
“Em không bao giờ tò mò tại sao tôi quan tâm em à?”
“Lười.”
“Vậy nếu tôi nói tôi thích em, em tính sao?”
“Thì… để xem đã.”
Anh mỉm cười. Nụ cười đó làm cô thấy hơi… rùng mình. Không phải vì sợ, mà vì cảm giác như mình đang bước vào một chiếc lồng sang trọng.
**
Yêu nhau được vài tuần, Huyền chuyển đến ở cùng Hạo Long – vì nhà cô đang sửa và vì… lười thuê khách sạn. Anh vui như đứa trẻ.
Lúc đầu, mọi thứ khá bình thường – nếu bỏ qua việc mỗi đêm anh ôm cô chặt đến mức không thở nổi.
“Anh à, nóng.”
“Không sao. Anh lạnh, để anh ôm em.”
Ban đầu cô nghĩ anh chỉ thuộc kiểu thích thân mật. Nhưng sau vài đêm cô cố gắng lách ra khỏi vòng tay ấy, chỉ để anh bật dậy lúc nửa đêm, mắt đỏ ngầu, hét lên: “Em đi đâu?” rồi lập tức khóa cửa, tắt đèn, và… giam cô trong phòng đến sáng hôm sau.
Cô không hét, không la, chỉ nằm đó, tay chống cằm: “À, đây là điểm mình cần ghi nhớ.”
Càng ngày cô càng nhận ra, Hạo Long có vấn đề. Anh quá kiểm soát, quá sợ mất, quá dễ mất kiểm soát. Chỉ cần cô không nằm cạnh lúc ngủ, anh sẽ trở thành một con người khác – đầy ám ảnh, hoang mang, điên dại.
Một lần cô thử rời giường đi vệ sinh, chưa đầy 5 phút sau, anh đẩy cửa nhà tắm, ánh mắt hoảng loạn như một đứa trẻ lạc mẹ.
“Em ở đây à?” – anh thì thầm, run rẩy.
“Ừ.” – cô gật đầu. “Chẳng lẽ em đào hầm bỏ trốn?”
Anh ôm cô vào lòng, run như sắp khóc.
Từ đó, cô thôi chống cự.
Mọi người nói cô nhu nhược, nhưng không. Cô chỉ biết rằng, có người yêu cần thuốc, có người cần tự do. Còn Hạo Long – anh cần cô nằm im trong vòng tay mỗi đêm để sống yên ổn.
Và cô – vì lười tranh cãi, lười làm lớn chuyện, lười dỗ dành – nên... nằm yên.
**
Có lần bạn cô hỏi:
“Sao mày chịu nổi thằng đó?”
Cô nhún vai, uống trà sữa. “Ừm… cũng giống như nuôi một con mèo hoang bị chấn thương tâm lý ấy. Mày rút tay ra khỏi lồng nó là nó cào mày tới chết.”
“Nhưng mày đâu phải bác sĩ tâm thần?”
“Không. Tao là đứa lười. Mà người lười thì hay sống sót trong các mối quan hệ độc lạ lắm, mày biết không?”
Cô không tô hồng Hạo Long. Anh có bệnh. Nhưng anh cũng yêu cô thật lòng – một cách méo mó, chiếm hữu, nhưng thật lòng.
Có hôm cô hỏi:
“Nếu một ngày em bỏ anh, anh sẽ làm gì?”
Anh nhìn cô rất lâu, rồi nói: “Anh sẽ đi tìm em, bằng mọi cách.”
“Còn nếu em trốn ra nước ngoài?”
“Anh sẽ học cách đi theo.”
“Rồi nếu em chết thì sao?”
Anh im lặng rất lâu. Sau đó nói:
“Anh sẽ đi theo em luôn.”
Cô không cười. Chỉ thở dài.
Tối đó, như mọi đêm, cô nằm trong vòng tay anh. Vẫn là tư thế siết chặt, bất động. Và cô – như một cái gối mềm – nằm im, mắt nhìn lên trần nhà, thầm nghĩ: “Ừ, chắc kiếp trước mình là cục chăn bông, nên kiếp này mới bị giữ kỹ đến vậy.”
Dù sao thì… cô cũng lười rời đi.
Mà có lẽ, đâu đó trong trái tim anh, chỉ cần cô còn nằm lại – thế giới sẽ không sụp đổ.