Trở về từ Hàn Quốc, Huyền cảm thấy mình như một chú mèo vừa được sấy khô, xịt thơm và đặt vào giỏ. Mỗi bước chân đều có Hạo Long kề bên, mỗi tiếng thở dài của cô đều được anh lắng nghe, và mỗi cái chăn cô đắp đều được anh gấp lại vào sáng hôm sau.

Người ngoài nhìn vào, ai cũng bảo: “Được yêu chiều thế sướng nhất đời.”

Cô chỉ cười nhạt: “Ừ thì sướng. Chỉ là… hơi chặt tí thôi.”

Hạo Long vẫn thế – một người đàn ông yêu đến mức ám ảnh. Nhưng Huyền đã quen với cách anh yêu. Cô lười tranh cãi, lười cãi lại, lười phản kháng. Cô nghĩ, chỉ cần mình nằm yên, mọi thứ sẽ trôi qua nhẹ nhàng như bao ngày khác.

Cho đến một hôm, cô tình cờ nhìn thấy một hộp gỗ nhỏ trong ngăn kéo anh thường khóa kín.

Bên trong là một xấp ảnh cũ, vài mảnh giấy đã ố vàng, và một chiếc vòng tay trẻ em màu xanh bạc màu.

Cô lật tờ giấy đầu tiên. Nét chữ nguệch ngoạc của một đứa trẻ viết bằng mực xanh:

> “Anh hai ơi, chờ em về nha. Mẹ bảo mai mình đi sở thú, em sẽ không đi lạc nữa đâu.”

Cô chưa kịp xem tiếp thì Hạo Long từ sau bước vào, sập ngăn kéo lại. Mặt anh trắng bệch.

“Em xem cái này làm gì?” – giọng anh không lớn, nhưng lạnh như băng đá.

Cô không sợ. Chỉ nhíu mày. “Vì em muốn hiểu tại sao anh không thể sống thiếu việc kiểm soát người khác.”

Hạo Long im lặng hồi lâu. Rồi anh ngồi xuống sàn, tựa lưng vào mép giường, đầu cúi thấp.

“Em đã thấy rồi thì... anh không giấu nữa.”

**

Khi Hạo Long 10 tuổi, cậu có một em gái nhỏ – tên là Lam, vừa tròn 5 tuổi. Họ rất thân. Cậu luôn nắm tay em khi đi học, luôn chia bánh cho em mỗi sáng. Nhưng trong một lần cả nhà đi chơi công viên, chỉ trong một khoảnh khắc sơ suất khi mẹ cậu chạy ra mua nước, Lam chạy theo con diều rồi… biến mất.

Cảnh sát lục tung khu vực. Không ai thấy Lam. Không camera, không nhân chứng. Mất tích – như chưa từng tồn tại.

Gia đình anh tan vỡ sau đó. Mẹ đổ lỗi cho anh vì không giữ tay em, cha đổ lỗi cho mẹ vì chọn chỗ chơi không an toàn. Cuối cùng, cha bỏ đi, mẹ trầm cảm. Hạo Long sống lặng lẽ trong nỗi ám ảnh: chỉ cần anh buông tay – người ta sẽ rời đi, vĩnh viễn.

“Anh đã tìm Lam suốt 10 năm. Mỗi lần thấy bé gái nào có nét giống em ấy, anh đều chạy theo. Có lần còn bị đánh vì tưởng anh là kẻ bắt cóc. Nhưng anh không quan tâm.”

Giọng anh nghẹn lại.

“Rồi anh gặp em. Cũng cái kiểu đi lạc giữa cuộc đời, cũng ngơ ngác lười phản kháng. Lần đầu em đi trễ 3 phút, anh đã muốn phát điên. Vì anh sợ – sợ một ngày em cũng biến mất như Lam. Mà anh... không chịu nổi lần thứ hai.”

Cô ngồi xuống cạnh anh, tay đặt nhẹ lên vai anh. “Vì vậy... anh giữ em kỹ như giữ tàn tro cuối cùng của ký ức.”

Anh không nói gì. Chỉ dựa đầu vào đầu gối cô, như một đứa trẻ mỏi mệt.

“Nhưng em không phải Lam. Em là Huyền. Nếu anh cứ nhốt em trong lồng, sớm muộn em cũng sẽ thở không nổi.”

“Anh biết,” – anh nói khẽ. “Nhưng không biết cách dừng lại.”

**

Một tuần sau, Huyền mất tích.

Không phải vì trốn. Cô chỉ đi gặp bạn, điện thoại hết pin, trời mưa lớn, và taxi bị kẹt ở ngoại ô.

Nhưng với Hạo Long, đó là cơn ác mộng tái hiện.

Anh gọi cho cô hàng chục cuộc, tin nhắn không được gửi đi. Khi trời tối, anh lái xe khắp thành phố tìm, đi qua tất cả quán cà phê họ từng đến, khu mua sắm cô từng thích.

1 giờ sáng – không thấy.

3 giờ – vẫn không.

6 giờ – anh báo cảnh sát.

Nhưng lần này, anh không chỉ ngồi chờ.

Anh in hình cô dán khắp nơi, gọi cho từng người bạn trong danh bạ, lục lại camera an ninh ở gần khu chung cư.

Cả ngày trôi qua như địa ngục. Anh không ngủ, không ăn, mắt đỏ ngầu, tay run rẩy, miệng chỉ lặp đi lặp lại:

> “Lần này anh sẽ không để mất em. Dù chỉ một chút nữa thôi.”

**

Tối ngày hôm sau, khi trời đã lất phất mưa, anh nhận được cuộc gọi từ số lạ.

Là giọng cô – khàn khàn vì lạnh và mệt mỏi:

> “Hạo Long… em đang ở trạm xe miền Đông. Điện thoại hỏng… không gọi được…”

Chưa để cô nói hết câu, anh cúp máy, lao thẳng ra ngoài. Mặc kệ trời đang mưa như trút, anh chạy băng băng giữa đường, ướt như chuột lột, miệng lầm rầm gọi tên cô.

Và rồi… anh thấy cô. Mặc áo mưa mỏng, tay ôm ba lô nhỏ, mắt thâm quầng, đứng dưới mái hiên lạnh lẽo.

Hạo Long lao đến ôm chầm lấy cô, mạnh đến mức cô phải khẽ rên lên.

“Anh điên rồi,” – cô thì thầm. “Chỉ mất tích có 1 ngày…”

“Là đủ để anh phát điên rồi.”

Anh ôm cô siết đến mức như muốn hòa làm một. Cô không giãy, không trách, chỉ để yên.

Vì lần đầu tiên trong đời, cô thấy người đàn ông kiêu ngạo đó… khóc.

“Nếu em không về nữa, anh thật sự không biết mình sẽ làm gì. Anh sợ đến mức tim như muốn ngừng đập…”

“Em xin lỗi,” cô nói, khẽ vuốt lưng anh. “Lần sau em sẽ mang sạc dự phòng.”

**

Về đến nhà, anh lau khô tóc cho cô, làm món cháo trắng như cô thích, rồi ngồi bên giường, không rời mắt dù chỉ một chút.

Cô nhìn anh, lần đầu tiên nghiêm túc: “Anh có thể… hứa với em một điều không?”

Anh ngẩng đầu. “Gì cũng được.”

“Sau này, nếu em lỡ biến mất thật – đừng hủy hoại bản thân. Đừng nghĩ rằng mất em là hết. Anh còn cuộc sống, còn chính mình.”

Hạo Long im lặng hồi lâu.

“Vậy em cũng hứa với anh một điều.”

“Gì?”

“Đừng rời đi. Đừng biến mất, dù chỉ một đêm. Vì nếu em còn tồn tại trên thế gian này, anh sẽ còn lý do để sống bình thường.”

Cô cười nhẹ. “Vậy thì… chúng ta giữ nhau nhé. Anh giữ em trong lòng. Còn em giữ anh… trong sự lười biếng của mình.”

Anh ôm cô, chặt hơn bao giờ hết.

Và từ hôm đó, mỗi tối trước khi ngủ, Hạo Long không còn ôm cô trong nỗi lo sợ. Anh ôm với lòng tin rằng – cô sẽ ở lại.

Còn Huyền, cô cũng không còn nằm yên vì lười, mà vì cô biết – chỉ cần mình còn bên anh, người đàn ông ấy sẽ không còn là một đứa trẻ bị bỏ lại trong công viên mưa nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play