Sáng nào cũng vậy, Huyền tỉnh dậy trong cùng một tư thế: lưng cô áp sát ngực anh, hai tay anh siết chặt như sợi dây thừng mềm mại, nhưng không cho phép cô nhúc nhích. Hạo Long luôn thức sớm, nhưng không bao giờ buông tay cho đến khi cô mở mắt.
“Chào buổi sáng, em của anh,” anh thì thầm, hơi thở ấm áp nơi vành tai.
“Ừm,” cô lười trả lời, kéo chăn trùm đầu. “Cho ngủ thêm năm phút nữa.”
“Anh sẽ đếm. Năm mươi bảy… năm mươi tám…”
“Ê ê, nói năm phút chứ không phải năm chục giây!”
Anh cười khẽ, gác cằm lên vai cô, vòng tay càng siết chặt hơn. Đã thành thói quen: mỗi sáng, cô dùng sự lười của mình để thương lượng, còn anh dùng sự si mê để giữ cô lại.
Nhưng Hạo Long không phải người chỉ biết ôm. Anh chăm sóc cô theo cách tỉ mỉ đến ngộp thở: mỗi sáng sẽ pha sẵn cà phê, đúng loại ưa thích, đúng tỉ lệ sữa – đường – đá mà cô lười tự nhớ. Cơm trưa đặt sẵn tại công ty, chiều về chỉ cần thay đồ và ăn tối. Huyền sống như một “thú cưng hạng sang” – chỉ khác là thú cưng kia biết chọc ghẹo và đôi khi phản chủ.
Có ngày, cô bỗng nhiên nổi hứng nói:
“Anh biết không, anh giống như cái điều hòa có điều khiển riêng, lúc lạnh thì chỉnh nhiệt độ, lúc nóng thì ôm chặt. Nhưng mà hơi… không có nút tắt.”
Hạo Long ngước lên, gác báo cáo qua một bên. “Em muốn tắt anh à?”
“Không, chỉ là đôi lúc em muốn chỉnh chế độ tiết kiệm năng lượng ấy.”
Anh không nói gì, chỉ tiến đến kéo cô vào lòng. “Vậy anh sẽ làm pin dự phòng của em.”
**
Họ yêu nhau theo cách bất thường. Hạo Long không để cô đi ra đường một mình sau 9 giờ tối. Đi đâu cũng phải báo vị trí, gửi hình ảnh chứng minh. Bạn bè cô từng sốc vì điều đó, nhưng Huyền lại chẳng mấy quan tâm.
“Miễn sao anh ấy không bắt tao đi tập thể dục buổi sáng thì tao chịu được.”
“Nhưng mày không thấy bị kiểm soát à?”
“Có. Nhưng mà… thấy anh ấy cố giữ tao như giữ cái ví có thẻ ngân hàng lương hưu thì tao cũng đỡ thấy phiền.”
Thực ra, có những lần Huyền muốn buông. Khi Hạo Long nổi giận vì cô không nhắn tin đúng giờ, khi anh đập vỡ cái ly chỉ vì nghi ngờ cô nói chuyện với đồng nghiệp nam, khi anh giam cô trong phòng cả ngày chỉ vì một giấc mơ xấu.
Nhưng rồi cô nghĩ, những người yêu mình nồng nhiệt như thế, cả đời liệu có bao nhiêu?
**
Một ngày nọ, khi trời Sài Gòn bắt đầu oi bức, cô buột miệng nói: “Ước gì đi đâu đó mát mẻ…”
Tối đó, anh đưa cho cô một cuốn hộ chiếu mới tinh và tờ vé máy bay: Seoul – Hàn Quốc, 6 ngày 5 đêm.
“Đây là...?” – cô ngớ người.
“Chuyến đi nghỉ phép. Em từng bảo thích tuyết mà chưa thấy bao giờ. Anh xin nghỉ, em cũng nên nghỉ.”
Cô hơi ngập ngừng. “Còn deadline…”
“Anh xử lý cho em rồi. Em chỉ cần mang vali và nằm yên trên ghế máy bay.”
Cô thở dài: “Thật ra nếu em nói muốn đi Mặt Trăng thì anh cũng tìm cách đặt vé luôn nhỉ.”
“Có thể lắm,” anh đáp, mắt không rời cô.
**
Chuyến đi Hàn Quốc là một trải nghiệm kỳ lạ.
Hạo Long lên lịch trình chi tiết tới từng bước chân. Ngày đầu tham quan cung Gyeongbokgung, ngày hai đi đảo Nami, ngày ba chơi tuyết ở Vivaldi Park, ngày bốn dạo khu Myeongdong, ngày năm ăn BBQ ở Itaewon.
Cô không cần tra bản đồ, không cần nghĩ bữa sau ăn gì – chỉ việc mặc ấm và theo anh.
Buổi sáng đầu tiên ở Seoul, tuyết rơi nhẹ, Hạo Long nắm tay cô đi giữa phố cổ Bukchon. Tay anh lạnh, nhưng lòng bàn tay ấm đến lạ. Huyền không nói gì, chỉ nghe tiếng tuyết rơi lạo xạo dưới đế giày.
Họ vào một quán trà nhỏ, ngồi bên cửa kính lớn. Anh gọi trà gừng cho cô, trà sâm cho anh.
“Lạnh không?” – anh hỏi.
“Có. Nhưng dễ chịu hơn ở nhà.”
“Ừ. Ở đây không có ai khác làm em phân tâm.”
Cô cười nhạt. “Anh mà là nước hoa, chắc tên là ‘Chiếm hữu tuyệt đối’.”
Hạo Long không phản bác. Anh chỉ nhìn cô, ánh mắt vừa dịu dàng vừa… nguy hiểm.
“Anh thật sự sợ mất em, Huyền à. Sợ đến mức đôi khi không dám ngủ.”
“Thì anh ngủ ôm chặt em thế còn gì.”
“Không đủ. Còn phải nhét em vào tim anh, khóa lại, vứt chìa.”
Cô gác cằm lên tay, nhìn ra tuyết. “Anh nên đi làm đạo diễn phim tâm lý tội phạm.”
Anh không cười. Chỉ rút tay cô, đặt lên ngực mình. “Vậy thì làm phạm nhân trong lòng anh đi.”
**
Đêm đó, họ ở khách sạn gần núi tuyết. Phòng có lò sưởi, đèn mờ vàng ấm.
Huyền vừa ra khỏi phòng tắm thì bị anh kéo vào lòng.
“Lại đây,” anh thì thầm, ôm chặt cô như sợ cô hóa hơi.
Cô chọc nhẹ: “Nếu em trốn ra ngoài tuyết chơi thì sao?”
Anh không đáp. Chỉ cắn nhẹ vành tai cô, nói khẽ: “Anh sẽ tìm từng dấu chân em để kéo về.”
“Rồi em mang theo máy bay phản lực, bay về nước luôn thì sao?”
“Anh sẽ học lái phi cơ.”
“Còn em lặn xuống biển?”
“Anh học bơi từ lúc sáu tuổi. Thử xem.”
Cô phì cười, ngả vào vai anh. “Được rồi, không thách nữa. Lười trốn lắm.”
“Ừ, vì em là của anh.”
**
Ngày cuối cùng ở Hàn Quốc, họ đi dạo ở bờ sông Hàn. Cô ngồi trên ghế đá, ôm ly cà phê nóng, anh ngồi cạnh, tay vẫn không buông.
“Anh có nghĩ sẽ có ngày em thật sự rời đi không?”
“Có. Nhưng nếu em đi, anh cũng sẽ không sống như người bình thường.”
“Vậy... anh có sợ em không yêu anh nữa không?”
Hạo Long nhìn thẳng vào mắt cô. “Sợ chứ. Nhưng nếu em không yêu, em đã không nằm yên mỗi tối. Đã không ăn món anh nấu, không nhận vé anh đặt. Em có thể lười, nhưng em không vô tâm.”
Cô mỉm cười, dựa đầu vào vai anh.
“Vậy thì… cứ để anh giữ. Vì em lười làm người tự do quá rồi.”
Và dưới ánh chiều tàn ở xứ người, người đàn ông có trái tim bất ổn ấy vẫn ôm trọn người con gái lười phản kháng trong lòng mình – như thể chỉ cần cô nằm yên, anh mới có thể ngủ yên giấc.