Ở Lưu Vân Các, ngày tháng trôi qua khá thong thả. Lão thái quân không ưa nhiều người vây quanh, trong phòng chỉ có ba người hầu Bùi Tri Chi, Tô cô cô, và một tiểu nha hoàn tên Bình Nhi.

Bình Nhi là một người câm, mười năm trước được lão thái quân nhặt về bên đường. Tuy không nói năng gì, nhưng làm việc rất nhanh nhẹn. Chỉ là, trừ lão thái quân ra, dường như nàng không cười với ai khác.

Khi Bùi Tri Chi quét dọn sạch sẽ phòng lão thái quân xong, Tô cô cô đi tới:

“Gần đây lão thái quân thèm ăn bánh hoa quế của Phương Phỉ Uyển. Bình Nhi sẽ dẫn ngươi đi mua. Về sau những việc ra ngoài mua đồ, cứ giao cho ngươi.”

Bùi Tri Chi gật đầu: “Vâng.”

Trọng sinh về lại nơi này đã gần nửa tháng, Bùi Tri Chi cảm thấy rất hài lòng. Tất nhiên, nếu Ngụy Hằng không cứ thỉnh thoảng xuất hiện ở Lưu Vân Các để dọa nàng, thì nàng còn vui vẻ hơn nữa.

Hai người đi đến một cửa tiệm có bảng hiệu “Phương Phỉ Uyển”, Bình Nhi giơ tay chỉ.

Bùi Tri Chi quay đầu nhìn, thấy người đứng xếp hàng đã chật cả lối.

“Tiệm điểm tâm này làm ăn tốt thật.”

Nàng vội vàng chạy tới xếp hàng, vừa hít hà hương thơm từ cửa hàng bay ra, vừa cong khóe môi mỉm cười.

Về sau rời khỏi phủ Quốc Công, nàng cũng muốn mở một cửa tiệm điểm tâm như thế, nuôi sống bản thân và muội muội.

Tiệm rất đông khách, phải đợi thật lâu Bùi Tri Chi mới mua được bánh hoa quế mà lão thái quân muốn ăn.

“Bình Nhi, là loại này sao?”

Bình Nhi gật đầu, xoay người định quay về phủ.

Bùi Tri Chi vội vàng đuổi theo kéo tay nàng lại. Thấy ánh mắt ngờ vực của Bình Nhi, nàng len lén lấy ra một chiếc khăn tay, trong đó bọc hai chiếc bánh hoa quế.

“Nghe mùi thơm là đã muốn ăn thử, ta dùng tiền riêng mua hai cái. Ngươi cũng nếm thử đi.”

Bình Nhi lùi lại một bước, lắc đầu từ chối.

“Mùi thơm, vị ngọt, thử xem đi.”

Bùi Tri Chi cầm một cái bánh đặt vào tay nàng.

Bình Nhi hầu hạ lão thái quân đã lâu, lại được yêu thương như vậy, nàng đương nhiên phải cố gắng làm thân với nàng.

Thấy từ chối không được, Bình Nhi đành nhận lấy.

Bùi Tri Chi cũng cầm chiếc bánh còn lại, cắn một miếng, đôi mắt nheo lại:

“Ngon thật!”

Mua xong mọi thứ, hai người vừa đi vừa nói cười trở về. Dĩ nhiên, chỉ có mình Bùi Tri Chi là người nói.

Vừa bước vào đại môn phủ Quốc Công, từ xa Bùi Tri Chi đã trông thấy một bóng người quen quen.

Lâm Chiêu Đệ nhìn thấy nàng, lập tức chạy lại:

“A Chi à, cuối cùng ta cũng gặp con! Muội muội con bệnh nặng thêm rồi, mau lấy tiền cho ta đưa đi khám. Nếu chậm trễ, chỉ sợ muội muội con mất mạng đó!”

Người trước mặt là đại bá mẫu của Bùi Tri Chi - Lâm Chiêu Đệ. Nữ nhân này không phải hạng dễ sống chung. Khi còn nhỏ, nàng đã chịu không ít trận đòn hiểm từ tay bà ta.

Hồi tưởng lại kiếp trước, mỗi lần bà ta đều lấy lý do muội muội bệnh nặng để đòi tiền. Nàng vì lo cho muội muội mà cực khổ kiếm từng đồng bạc rồi đưa hết cho bà ta.

Bùi Tri Chi cẩn thận nhớ lại chuyện muội muội, từ nhỏ thân thể yếu, nhưng đều chỉ là chút cảm mạo lặt vặt. Với số bạc nàng đưa mỗi tháng, đừng nói là trị cảm, chỉ riêng chuyện chăm sóc, ăn uống tử tế cũng đã đủ.

Vậy mà lần nào Lâm Chiêu Đệ cũng nói muội muội bị bệnh nặng hoặc bị thương, nghĩ kỹ lại thì rõ ràng là gạt nàng. Không được, mấy hôm nữa phải tìm cách trở về thăm muội muội mới được.

Nghĩ đến đây, Bùi Tri Chi nở nụ cười nhàn nhạt, móc trong túi ra năm mươi văn tiền:

“Đại bá mẫu, mấy hôm trước ta mới đưa ngươi hai lượng bạc, giờ thật sự không còn nhiều. Số tiền này, ngươi cầm về dùng trước.”

Lâm Chiêu Đệ nhìn thấy mấy đồng tiền ấy, không đủ cho con mình ăn một bữa thịt, trong mắt lộ vẻ khinh thường:

“Chút tiền ấy, còn chẳng đủ mua hai thang thuốc cho muội muội cháu nữa! Không đủ đâu!”

Lâm Chiêu Đệ ăn sung mặc sướng, vốn dĩ đã quen dùng tiền của Bùi Tri Chi, sao có thể để mắt tới chút bạc ấy?

Bùi Tri Chi đè nén lửa giận trong lòng, cong môi cười:

“Đại bá mẫu cũng biết ta chỉ là nha hoàn trong phủ, sao có thể có nhiều tiền? Những đồng bạc này đều là ta nhịn ăn nhịn mặc mà dành dụm, thật sự không còn gì nữa.”

Lâm Chiêu Đệ hừ nhẹ một tiếng, liếc nhìn Bình Nhi đang đứng sau, rồi kéo Bùi Tri Chi ra một bên:

“Trước kia ta đã dạy cháu rồi, bảo cháu đi quyến rũ hai vị công tử trong phủ. Với dung mạo của cháu, làm thiếp cho người ta là dư sức!”

Nghe lời ấy, tay Bùi Tri Chi siết chặt.

Kiếp trước, nàng thường xuyên nghe Lâm Chiêu Đệ nói những lời như vậy. Cũng vì thế mà dần dần tiêm nhiễm ý nghĩ bản thân nên làm thiếp, để rồi rơi vào cảnh bi thảm.

Bùi Tri Chi hít sâu một hơi: “Đại bá mẫu, ta chỉ là một nha hoàn thấp kém trong phủ, đâu dám trèo cao tới hai vị công tử? Về sau, ngươi đừng nói vậy nữa. Muội muội ta bệnh, ta sẽ cố gắng tự mình kiếm tiền chữa trị.”

Nghe nàng nói vậy, Lâm Chiêu Đệ nghiến răng:

“Ngươi không chịu làm thiếp, tưởng mấy đồng bạc rách kia có thể cứu được muội muội ngươi à? Ngươi cũng quá coi trọng bản thân rồi đó!”

Nghe bà ta nói vậy về muội muội mình, mắt Bùi Tri Chi lập tức đỏ lên vì giận.

Lâm Chiêu Đệ ý thức được lỡ lời, vội vã chữa:

“Không phải, ý ta là bệnh muội muội ngươi không phải chuyện dùng mấy tháng tiền là chữa khỏi.”

Sắc mặt Bùi Tri Chi lạnh tanh. Nếu không phải còn chưa đến lúc trở mặt, nàng đã sớm động thủ.

“Đại bá mẫu yên tâm, ngươi nói ta sẽ ghi nhớ. Các ngươi cứ chăm sóc muội muội cho tốt, sau này ta nhất định báo đáp.”

Chỉ cần Bùi Tri Chi trở thành thiếp của một trong hai công tử, Lâm Chiêu Đệ liền có thể ngẩng mặt với đời.

Nghĩ đến đây, bà ta vui vẻ vỗ vỗ tay nàng:

“Ngươi hiểu là được. Vậy ta về trước, còn phải lo cho muội muội ngươi!”

Bùi Tri Chi mím môi cười nhạt, nhìn bóng lưng bà ta rời đi.

Trong lòng nàng biết, muốn thoát khỏi bể khổ, vẫn còn một chặng đường rất dài phải đi.

Bên cạnh, Bình Nhi lặng lẽ chờ đợi, thấy cuối cùng mọi chuyện cũng xong, liền bước lên kéo áo Bùi Tri Chi, dùng tay ra hiệu: đã đi ra ngoài quá lâu rồi.

Bùi Tri Chi quay đầu, mỉm cười với nàng. Hai người cùng nhau quay trở về phủ.

Tiêu Hồn Viện

Ngụy Hằng dẫn theo mấy tên bạn bè thân tín tới Tiêu Hồn Viện, gọi vài cô đầu bảng.

Có Ngụy Hằng chi tiền, đám bạn hắn chẳng lo chuyện bạc, chơi đùa rất thoải mái, hoàn toàn không kiêng kỵ gì.

Ngụy Hằng thì lại chẳng mấy hứng thú với nữ nhân ở đây. Mỗi lần tới chỉ để nghe khúc, xem diễn trò.

Hắn tựa người vào ghế quý phi, lười biếng dựa ngồi, bên tai văng vẳng tiếng đàn hát, trong đầu lại vô thức hiện lên thân ảnh yêu kiều của nữ nhân đêm đó…

Trương Đại trông thấy hắn đến nơi như thế này mà vẫn giữ được dáng vẻ tự phụ cao ngạo, không nhịn được cười hỏi:

“Nhị gia không muốn vui đùa sao?”

Ngụy Hằng lười nhác mở mắt, chẳng buồn đáp lại.

Những nơi như thế này, hắn có thể đến, nhưng tuyệt đối không đụng vào nữ nhân ở đây.

Ngụy Hằng xưa nay kén chọn, lại càng khắt khe với nữ nhân. Lần đầu cùng bằng hữu tới đây, chỉ bị một nữ nhân chạm tay, hắn liền lập tức bẻ gãy tay nàng ta.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play