Vì chuyện xảy ra đêm qua, Bùi Tri Chi cả đêm nằm mộng ác.
Nàng mơ thấy kiếp trước bị Ngụy Hằng giữ chặt, không cách nào động đậy, sau đó lại bị lão thái quân bắt gặp, nói nàng câu dẫn chủ tử, rồi bị đánh đến chết không kịp trối.
Cảm giác ngạt thở siết chặt lấy cổ khiến nàng khổ sở vùng vẫy, giật mình mở mắt, thở hổn hển từng ngụm từng ngụm.
Thấy bên ngoài cửa sổ đã hửng sáng, nàng mới thở phào nhẹ nhõm.
Không được, nàng phải nhanh chóng tích góp bạc rời khỏi nơi này. Ngụy Hằng - kẻ điên ấy thật sự quá đáng sợ.
May mà hiện tại hắn vẫn chưa biết nữ nhân đêm đó là nàng, mình vẫn còn thời gian để chạy thoát.
Vào hầu hạ bên cạnh lão thái quân, việc gì Bùi Tri Chi cũng xung phong làm trước. Thấy nàng cần mẫn như vậy, Tô cô cô rất hài lòng.
Kiếp trước Bùi Tri Chi cũng từng nghĩ nịnh bợ lão thái quân, còn bỏ tiền mua chuộc mấy ma ma bên cạnh để dò hỏi thói quen của bà. Nghe nói lão thái quân thích uống trà hoa cúc, nàng đã luyện pha trà suốt một thời gian dài, chỉ tiếc mới vừa học thành, đã bị đánh chết.
Biết được sở thích này, nàng lập tức hành động, tự tay pha trà ngon dâng lên.
“Lão thái quân đọc kinh Phật cả ngày mệt mỏi, xin mời dùng một chén trà cho nhẹ lòng.”
Lão thái quân đón lấy, nhấp nhẹ một ngụm, hài lòng gật đầu.
“Tay nghề pha trà cũng không tệ.”
Bùi Tri Chi nở nụ cười, đôi mắt sáng rỡ linh động.
“Đa tạ lão thái quân khen ngợi, nếu ngài thích, ta sẽ pha mỗi ngày cho ngài dùng.”
Lão thái quân ngẩng mắt nhìn nàng, thấy thiếu nữ trước mặt dung mạo xinh xắn, nụ cười trong trẻo, đôi mắt như biết nói, trong lòng cũng nở nụ cười.
“Sao lại nghĩ đến việc đến chỗ bà lão ta hầu hạ? Cả ngày ta chỉ thắp hương lễ Phật, cuộc sống buồn tẻ lắm. Với dung mạo của ngươi, ở tiền viện chưa chừng còn lọt vào mắt xanh của nhị vị công tử.”
Trong phủ, nữ nhân có chút nhan sắc ai chẳng muốn trèo cao. Thiếu nữ xinh đẹp trước mắt lại tình nguyện đến đây hầu hạ, lão thái quân không khỏi nghi ngờ.
Bùi Tri Chi khẽ cười, khóe môi cong cong:
“Nô tỳ biết lão thái quân nhân từ, mang lòng từ bi, mỗi ngày vì bá tánh mà cầu phúc, thật là cực khổ. Nô tỳ chỉ nghĩ đến giúp ngài một tay, xem như dốc chút sức lực.”
“Chỉ là... nô tỳ cũng có tư tâm. Biết lão thái quân nhân hậu, phần thưởng cũng sẽ không bạc. Trong nhà nô tỳ còn có muội muội bệnh nặng, nô tỳ muốn kiếm chút bạc tích cóp thuốc men cho nó.”
Lão thái quân nghe xong, không những không giận mà còn nhìn nàng với ánh mắt đầy từ ái.
“Ngươi thành thật, cũng là một đứa nhỏ tốt bụng.”
Bà quay sang dặn Tô cô cô:
“Đã nói như thế, vậy giữ nha đầu này lại Lưu Vân Các bầu bạn với bà già ta đi.”
Tô cô cô gật đầu: “Vâng.”
Có thể ở lại Lưu Vân Các, khóe môi Bùi Tri Chi không kìm được mà cong lên. Cuối cùng nàng cũng làm được!
“Đa tạ lão thái quân!”
Dặn dò vài câu xong, Bùi Tri Chi lui xuống.
Lão thái quân vẫn còn mỉm cười, vẫy tay gọi Tô cô cô đến gần, thì thầm vài câu bên tai nàng.
Tô cô cô ngạc nhiên, mở to mắt:
“Đại công tử cuối cùng cũng trở về?”
Lão thái quân gật đầu, ánh mắt chan chứa nhớ thương.
“Từ sau khi cha nó qua đời, Tránh Nhi thay cha giữ biên quan, suốt năm năm ròng, cuối cùng cũng trở về rồi.”
Tô cô cô phụ họa gật đầu.
“Đại công tử trở về, lão thái quân cũng không cần ngày ngày thấp thỏm lo lắng nữa, có thể đoàn tụ rồi.”
Lão thái quân nghe xong, mắt cũng đỏ hoe.
“Vài ngày nữa phải chuẩn bị chu toàn, phải đón Tránh Nhi của về thật long trọng!”
…
Vài ngày sau, Ngụy Hằng cứ lén lút đi quanh nơi nha hoàn tắm rửa, nhưng không lần nào gặp lại được nữ nhân đêm đó.
Nghĩ đến lời nha hoàn nọ nói, nàng đã đi hầu hạ tổ mẫu ở Lưu Vân Các, Ngụy Hằng khẽ cười, trong đôi mắt sâu thẳm đầy vẻ khinh miệt.
Nữ nhân kia tưởng rằng trốn vào Lưu Vân Các là mình không thể làm gì nàng?
Ngụy Hằng xoay người, liền đi thẳng đến Lưu Vân Các.
Bùi Tri Chi vừa dâng trà vào phòng lão thái quân, ngẩng đầu liền thấy Ngụy Hằng đang ngồi chuyện trò vui vẻ với lão thái quân.
Nhìn thấy nàng, Ngụy Hằng nhướng mày, khóe môi treo nụ cười nhạt đầy ẩn ý.
Bùi Tri Chi nắm chặt khay trà, tiến lên dâng lên trước mặt.
Lão thái quân cười tươi:
“Hằng Nhi, nha đầu này tuy mới đến, nhưng pha trà rất khéo, nếm thử xem.”
Biết là nàng pha, Ngụy Hằng nâng chén, nhấp một ngụm, trong mắt ánh lên tia giễu cợt.
“Quả thật ngon, xem ra tay nghề cũng không tệ.”
Lão nhân gia gật đầu:
“Biết bao nha hoàn trong phủ, chỉ có con bé này khiến ta an tâm nhất.”
Ngụy Hằng cứ thế nhìn nàng chăm chú, đến khi khiến da đầu Bùi Tri Chi tê rần mới khẽ cười một tiếng đầy ẩn ý:
“Tổ mẫu yêu thích như vậy, hẳn là miệng cũng rất 'ngọt' đấy.”
Hắn cố ý nhấn mạnh chữ "ngọt", khiến Bùi Tri Chi càng siết chặt tay hơn, không dám ngẩng đầu.
“Miệng ngọt thật, người cũng không tệ, chỉ là số khổ, trong nhà còn có muội muội bệnh nặng.”
"À?" Ngụy Hằng nhướng mày, “Thật là không dễ dàng. Hay là tổ mẫu ban nàng cho cháu, để nàng vào phòng cháu hầu hạ, cháu sẽ bỏ tiền chữa bệnh cho muội muội nàng?”
Bùi Tri Chi vừa nghe, hai mắt trợn lớn, nắm chặt vạt áo.
Lão thái quân xưa nay yêu thương Ngụy Hằng, hắn đã mở lời, bà tất sẽ đồng ý.
Không được. Nàng không thể đến hầu hạ Ngụy Hằng!
Dù hắn đang trò chuyện với tổ mẫu, ánh mắt vẫn dừng trên người nàng. Thấy nàng sợ hãi đến phát run, tâm tình hắn càng khoái chí, nụ cười nơi khóe môi càng sâu thêm.
Lão thái quân sao có thể không hiểu tính khí tôn tử mình? Hắn đâu phải đột nhiên tốt bụng, bà trừng mắt liếc hắn một cái.
“Ta khó khăn lắm mới tìm được một nha đầu khiến ta hài lòng, ngươi đừng có mà mơ. Hơn nữa trong phòng ngươi đã có bao nhiêu nha hoàn rồi, còn nhẫn tâm đến tranh với tổ mẫu?”
Lần đầu tiên bị tổ mẫu cự tuyệt, nụ cười của Ngụy Hằng hơi tắt, làm ra vẻ tủi thân.
“Tổ mẫu thương cháu nhất, đây là lần đầu cháu xin người đấy.”
Lão thái quân hơi khó xử, chau mày nhìn Bùi Tri Chi đang đứng ngoan ngoãn bên cạnh.
“Vậy Tiểu Chi ngươi chọn đi. Muốn ở lại đây hầu hạ ta, hay đến phòng nhị công tử?”
Bùi Tri Chi không chút do dự, vội vàng lên tiếng.
“Lão thái quân đối đãi nô tỳ rất tốt, nô tỳ nguyện lòng ở lại hầu hạ người. Cầu xin người đừng đuổi nô tỳ đi.”
Lão thái quân vốn tưởng nàng sẽ chọn Ngụy Hằng, dù sao cũng được hắn để mắt đến, sau này kiểu gì cũng thành di nương. Không ngờ nàng chẳng cần suy nghĩ mà chọn ở lại, khiến bà vui mừng bật cười.
“Nha đầu này, quả nhiên không khiến ta nhìn lầm!”
“Hằng Nhi, ngươi thấy rồi đấy, không phải tổ mẫu không muốn nhường người cho ngươi, mà là người ta muốn ở lại. Sau này nếu muốn uống trà, cứ đến đây uống.”
Ngụy Hằng sớm đã đoán nàng sẽ từ chối, chỉ không ngờ nàng lại chẳng do dự lấy một khắc. Trong lòng hắn bất mãn, ánh mắt đang cười cũng dần trở nên lạnh lẽo.
“Được, sau này ta nhất định sẽ thường xuyên đến thăm tổ mẫu, chỉ mong người đừng thấy phiền.”
Lão thái quân vỗ tay hắn cười:
“Tổ mẫu sao có thể chê Hằng Nhi của ta? Ngươi thường xuyên đến bầu bạn, ta mới vui trong lòng.”
Sau đó, Ngụy Hằng lại trò chuyện với lão thái quân một lúc, rồi mới đứng dậy rời đi.
Khi ngang qua chỗ Bùi Tri Chi, hắn dừng lại giây lát. Gương mặt phủ một tầng âm trầm, khóe môi nhếch lên nụ cười giễu cợt, hạ giọng đến mức chỉ hai người nghe thấy.
“Ngươi tưởng trốn ở đây, ta liền không làm gì được ngươi sao.”