Như Yên đã đến Thính Vũ Các không biết bao nhiêu lần, lần nào cũng bị chặn ngoài cửa. Được thu vào phủ làm thiếp đến nay cũng đã nửa tháng, vậy mà vẫn chưa được Ngụy Hằng đoái hoài lấy một lần, trở thành trò cười cho cả sân.
Thật vất vả mới được làm thiếp, Như Yên nào cam tâm!
Thấy Ngụy Hằng bước vào sân, nàng vội vã tiến lên đón.
“Nhị công tử, người cuối cùng cũng trở về rồi!”
Ngụy Hằng chẳng buồn liếc mắt, sải bước đi thẳng vào trong phòng.
Thấy hắn chẳng thèm để ý đến mình, Như Yên cắn môi, nhấc chân theo vào trong.
Lại là một ngày ăn chơi trác táng ở Tiêu Hồn Viện, đầu óc Ngụy Hằng hôm nay chỉ toàn hình bóng của Bùi Tri Chi.
Cảm giác được có bàn tay ôm lấy mình từ phía sau, trong mắt Ngụy Hằng lập tức tràn đầy ghét bỏ, gạt phăng cánh tay của Như Yên ra một cách thô bạo.
“Ta đã nói rồi, không có sự cho phép của ta, không được phép tới gần ta.”
Như Yên chỉ thấy cổ tay đau nhói, nước mắt lập tức trào ra.
“Nhị công tử, thiếp là người của ngài, hầu hạ ngài là chuyện đương nhiên. Để thiếp hầu hạ ngài thật tốt, đảm bảo ngài sẽ thích.”
Ngụy Hằng cúi đầu liếc nhìn nàng, trong đôi mắt đen thẫm ánh lên một mảnh băng giá.
“Biết điều thì tự cuốn xéo đi, đừng đứng trước mặt ta làm chướng mắt.”
Như Yên cắn chặt môi, nước mắt lăn dài từng giọt.
“Nhị công tử, đêm đó rõ ràng người đâu có như thế, người khi đó rõ ràng…”
Khóe miệng Ngụy Hằng cong lên một nụ cười giễu cợt: “Vậy ngươi là nữ nhân đêm đó sao?”
Sắc mặt Như Yên trắng bệch, đối diện ánh mắt khinh thường lạnh như băng kia, nàng há miệng thở dốc, muốn nói mình là, nhưng ánh mắt Ngụy Hằng sắc bén đến mức như có thể xuyên thấu linh hồn nàng.
“Thiếp…”
Ngụy Hằng lười nhìn nàng, thu hồi ánh mắt lạnh lùng.
“Ngươi nên cảm thấy may mắn vì bản thân còn có chút giá trị.”
Giữ lại Như Yên, ít nhất còn có thể khiến nữ nhân kia vui mấy ngày. Đợi nàng tưởng rằng bản thân đã an toàn, hắn lại sẽ hung hăng ra tay, nghĩ đến lúc ấy, sắc mặt của nàng chắc chắn sẽ rất thú vị.
Nghĩ vậy, khóe miệng Ngụy Hằng khẽ cong lên, trong lòng đã bắt đầu nhớ đến nữ nhân kia.
Như Yên còn định nói thêm gì đó, thấy hắn đã quay người rời khỏi sân, nàng tức đến nắm chặt tay.
Rõ ràng bản thân vẫn luôn ở đây, vậy mà Ngụy Hằng lại chẳng hề muốn chạm vào. Như Yên giận đến muốn giết người.
Nàng hít sâu một hơi, hỏi tiểu nha hoàn ngoài cửa.
“Nhị công tử định đi đâu vậy?”
Tiểu Thúy cúi đầu: “Hình như là đến chỗ lão thái quân, gần đây nhị công tử thường xuyên tới Lưu Vân Các.”
Như Yên nhíu mày. Lưu Vân Các, chẳng phải là nơi Bùi Tri Chi ở sao? Thì ra là bị Bùi Tri Chi quyến rũ. Bảo sao hắn luôn không chạm đến mình.
Mặt mày Như Yên lập tức sa sầm, giận đến nghiến răng.
…
Bùi Tri Chi bưng bánh hoa quế vừa mua về đi vào phòng lão thái quân, còn chưa kịp bước vào đã nghe thấy tiếng cười bên trong, nàng nhấc chân bước vào.
Vừa ngẩng đầu đã thấy Ngụy Hằng đang ngồi bên cạnh lão thái quân, sắc mặt nàng lập tức tái nhợt.
Thấy rõ vẻ hoảng hốt sợ hãi trên mặt Bùi Tri Chi, khóe môi Ngụy Hằng cong lên một nụ cười nhạt.
“Đây là bánh hoa quế tổ mẫu thích ăn.”
Lão thái quân gật đầu, cầm một miếng lên nếm thử.
“Đúng là vị này. Giống hệt mùi vị khi còn ở cùng tổ phụ ngươi.”
Ngụy Hằng nhướng mày, khóe môi mỉm cười nhìn Bùi Tri Chi, cũng cầm một miếng ăn thử.
Lão thái quân cười khẽ: “Trước kia gọi ngươi ăn một miếng thì sống chết không chịu, sao bây giờ lại chịu ăn?”
Ngụy Hằng nhìn Bùi Tri Chi chằm chằm một hồi lâu, mới khẽ cười đáp:
“Tổ mẫu thích, đương nhiên ta cũng muốn nếm thử xem có mùi vị thế nào.”
Thấy hắn chỉ nhìn chăm chăm Bùi Tri Chi đến nỗi khiến người ta sợ phát run, lão thái quân buồn cười, lấy thêm một miếng nhét vào miệng hắn.
“Thích thì ăn thêm vài cái nữa.”
Bị ánh mắt nóng rực của Ngụy Hằng thiêu đốt, Bùi Tri Chi không chịu nổi nữa, hành lễ với lão thái quân.
“Lão thái quân, nô tỳ xin lui xuống làm việc trước.”
Lão thái quân gật đầu: “Đi đi! Có ngươi ở đây, tròng mắt người kia cũng sắp rớt ra ngoài rồi.”
Được cho phép, Bùi Tri Chi xoay người chạy trối chết.
Ánh mắt Ngụy Hằng vẫn dõi theo bóng lưng nàng cho đến khi khuất sau cánh cửa.
Lão thái quân bật cười: “Người ta rõ ràng không thích cháu, cháu đừng đi trêu chọc người ta nữa. Tổ mẫu ta thật vất vả mới vừa ý một cô nương như vậy, đừng để bị cháu dọa chạy.”
Ngụy Hằng nhướng mày, trên mặt vẫn mang nét cười.
“Chạy à? Bắt được thì nhốt lại là xong!”
Lão thái quân bất đắc dĩ lắc đầu: “Cháu ấy à, khó trách đến giờ vẫn chưa thành thân, có tiểu thư nhà nào coi vừa mắt ngươi đâu.”
Ngụy Hằng không bận tâm, ăn hết miếng bánh trong tay.
“Tổ mẫu, ta về trước.”
Thấy hắn chẳng quay đầu mà đi thẳng, lão thái quân chỉ biết thở dài.
Một bên, Tô cô cô mỉm cười: “Nhị công tử dạo gần đây rất hay lui tới Lưu Vân Các.”
Ai mà chẳng rõ tâm tư của hắn. Lão thái quân bật cười:
“Hắn chính là như vậy, tính tình phóng túng, ta cũng quản không nổi.”
Vừa ra ngoài, Bùi Tri Chi đã định tới phòng bếp mang canh sâm về cho lão thái quân.
Nào ngờ mới vừa rẽ qua khúc ngoặt, cánh tay đã bị ai đó kéo mạnh, trong chớp mắt, cả người nàng ngã vào lòng một nam nhân.
“A…”
Nàng hoảng hốt định kêu lên, liền bị người nọ đưa tay bịt miệng, kéo ra sau hòn giả sơn.
Bị đè lên hòn giả sơn, Ngụy Hằng cúi xuống nhìn nàng, khóe mắt cong lên đầy tà khí.
“Ngươi đang trốn ta?”
Thấy người đến là Ngụy Hằng, tim Bùi Tri Chi thắt lại, cả đầu rối loạn, lòng đầy sợ hãi.
“Không… Không có… Nô tỳ không có trốn nhị công tử.”
“Thật sao?”
Ngụy Hằng mỉm cười, nhưng quanh thân lại toát ra sát khí khiến người run sợ.
Thân thể Bùi Tri Chi khẽ run, tay nắm chặt thành quyền.
Thấy nàng hoảng sợ đến trắng bệch mà vẫn cố cắn môi không nói một lời, Ngụy Hằng dường như rất hài lòng với vẻ mặt ấy của nàng, bật cười thành tiếng.
“Vì sao lại sợ ta đến vậy? Ta có làm gì ngươi đâu.”
Bùi Tri Chi trừng lớn mắt. Đây mà là không làm gì nàng?
Đối diện ánh mắt nóng rực như thiêu đốt kia, nàng rụt người lại, giọng run run:
“Nhị công tử, nô tỳ muốn đi phòng bếp lấy canh sâm cho lão thái quân, nếu chậm sẽ không hay.”
Nghe vậy, Ngụy Hằng chẳng những không buông nàng ra, ngược lại còn áp sát hơn.
Bùi Tri Chi giơ tay định đẩy hắn ra để chạy trốn, lại bị hắn giữ chặt cổ tay, hai tay bị đè lên hòn giả sơn, còn bị hắn đưa tay vuốt nhẹ lên má.
“Đừng vội.”
Dứt lời, hắn cúi đầu hung hăng hôn lên môi nàng.
Bùi Tri Chi kinh hãi đến trợn tròn mắt, môi bị chiếm đoạt. Nam nhân ấy đôi mắt càng thêm thâm trầm, khóe môi cong lên một nụ cười đầy tà khí…