Đêm xuống.
Dưới từng lớp màn lụa buông rủ, một bàn tay trắng trẻo đẫm mồ hôi bám chặt lấy mép màn.
“Ưm ~”
Cơn đau đột ngột truyền đến khiến Bùi Tri Chi mở choàng mắt, vừa vặn đối diện với gương mặt tuấn tú quen thuộc đến mức khắc cốt ghi tâm kia.
Lúc này, sắc mặt Ngụy Hằng ửng đỏ, toàn thân nóng ran, hoàn toàn không để tâm đến đôi mắt trừng lớn vì sợ hãi của nữ nhân dưới thân, hai tay siết chặt vòng eo nhỏ nhắn của nàng nơi một tay cũng có thể ôm trọn.
Đôi mắt nam nhân nheo lại, cằm hơi nâng lên, mồ hôi lấm tấm trên trán, gương mặt vốn cao ngạo khó thuần giờ đây phủ kín vẻ thỏa mãn.
Trái ngược với phản ứng của hắn, Bùi Tri Chi bị dọa đến phát run, ánh mắt hoảng hốt đảo quanh bốn phía.
Nàng không ngờ, sau khi chết đi lại có thể trọng sinh, hơn nữa còn quay về đúng đêm nàng liều lĩnh hạ dược nhị công tử Ngụy Hằng. Lồng ngực dâng trào tuyệt vọng, nàng cảm thấy trời sắp sập xuống đầu.
Nghĩ lại kiếp trước ngu muội, tự cho là mình chỉ cần dựa vào nhan sắc là có thể đổi đời, ai ngờ đón chờ nàng lại là luyện ngục.
Ngụy Hằng căm hận việc mình bị nàng “làm nhục”, chẳng những coi nàng như công cụ tiết dục, còn bày đủ trò trừng phạt trên giường. Ban đêm phục vụ hắn, ban ngày vẫn phải đi làm.
Ngày hôm đó bị hành hạ đến mức không chịu nổi, nàng bất đắc dĩ tìm đến đại công tử Ngụy Tránh – người lạnh lùng kiêu ngạo trong phủ cầu xin cứu giúp.
Không biết bị kẻ nào nhìn thấy, lại truyền ra thành nàng quyến rũ đại công tử. Chuyện tới tai lão thái quân, bà ta cho rằng nàng dụ dỗ cả hai công tử quốc công phủ, làm loạn khuê môn, kết cục là bị đánh chết.
“Ưm ~”
Cơn đau dội lên khiến Bùi Tri Chi hoảng hốt nhìn người phía trên, nghe tiếng thở nặng nề của hắn, nàng cố gắng đưa tay đẩy ra.
Nhưng sức nàng yếu ớt, làm sao sánh được với nam nhân luyện võ bắn cung quanh năm.
Cảm nhận được sự kháng cự, Ngụy Hằng nhíu mày, tay càng siết chặt hơn.
Nam nhân này một chút cũng không biết thương hoa tiếc ngọc. Kiếp trước, nàng từng bị hắn giày vò đến mức chỉ cần nghe đến chữ “giường” là đã mềm nhũn cả người.
Hắn chẳng hề có chút kỹ xảo nào, mỗi lần đều khiến nàng chịu đủ dày vò. Kiếp trước vì vinh hoa phú quý, nàng đành cắn răng chịu đựng. Nhưng kiếp này…
Thấy không thể thoát ra, nàng nghiến răng cắn mạnh vào vai hắn.
“Hừ!”
Người kia bị cắn, nhíu mày lại, đôi mắt đào hoa xinh đẹp hẹp dài lập tức nhìn về phía nàng, thuốc đang phát tác khiến đầu hắn choáng váng, giờ cũng hơi tỉnh lại.
“Dám cắn ta? Ngươi muốn chết!”
Nam nhân đưa tay bóp chặt cổ nàng, từng chữ bật ra khỏi cổ họng.
“Buông ra!”
Không rõ là đau do cơ thể hay cổ bị bóp, Bùi Tri Chi chỉ còn chút sức vùng vẫy.
Thấy nàng bị bóp đến mức thở không nổi, đôi mắt xinh đẹp phủ sương mù, đỏ ửng lên, hiện rõ sự sợ hãi bất lực như chú thỏ nhỏ sa bẫy thợ săn, Ngụy Hằng dường như bị dáng vẻ yếu ớt đó lay động, môi mỏng khẽ nhếch.
Bùi Tri Chi tưởng rằng mình sắp chết đến nơi, không ngờ hắn lại cúi xuống, hung hăng cắn một cái lên xương quai xanh của nàng.
“A!!!”
Đau đớn như xuyên tim truyền đến, nàng vùng vẫy dữ dội hơn.
Phải đến khi Ngụy Hằng buông miệng, nàng mới thấy khóe môi hắn vương máu tươi. Gương mặt vốn tuấn mỹ tà mị giờ đây, vì vệt máu ấy mà càng trở nên yêu dị.
……
Bùi Tri Chi không rõ hắn dừng lại từ khi nào. Khi nàng mơ màng tỉnh dậy sau lần ngất đi, hắn vẫn chưa buông tha. Lúc ấy, trời đã dần sáng, ánh rạng đông như bụng cá trắng lặng lẽ dâng lên ngoài cửa sổ.
Chỉ đến khi nghe tiếng hắn trầm thấp rên khẽ, rồi đổ người nằm xuống bên cạnh, nàng mới thoát khỏi cảnh địa ngục.
Không kịp nghĩ nhiều, nàng biết mình nếu không mau rời đi, đợi Ngụy Hằng tỉnh lại, e là sẽ lại rơi vào kết cục kiếp trước.
Nén đau đứng dậy, nàng vội vàng bước xuống giường.
Chân vừa chạm đất, cả người liền mềm nhũn, ngã nhào xuống sàn.
May mà trên nền lót da hổ mềm mại, nàng không bị thương.
Chật vật bò dậy, nàng khập khiễng bước từng bước nhẹ, mở cửa trốn ra ngoài.
Sáng hôm sau.
Đêm qua mệt mỏi rã rời, đến sáng còn phải dậy làm việc, Bùi Tri Chi mệt đến mức ngón tay cũng không muốn cử động.
Bạn thân Tiểu Như thấy dáng vẻ kiệt sức của nàng, buồn cười tiến lại gần.
“Sao đấy? Nhìn ngươi như kiệt sức thế, đêm qua làm gì vậy?”
Bùi Tri Chi lắc đầu, cố nhếch môi nở một nụ cười gượng.
“Chỉ là tối qua không ngủ ngon thôi.”
Tiểu Như bật cười, không hỏi thêm, chỉ ghé tai nàng nói nhỏ:
“Báo cho ngươi tin này, đêm qua nhị công tử bị người hạ dược, nghe nói còn làm chuyện đó với một nữ nhân. Sau khi tỉnh lại, ngài ấy đã hạ lệnh tìm nữ nhân kia, cả phủ đang bị lục soát, e là lát nữa sẽ tới sân của chúng ta.”
“……”
Nghe xong, tay Bùi Tri Chi siết chặt cán chổi, môi bị cắn trắng bệch, sắc mặt càng thêm tái nhợt.
Kiếp trước, sau khi chuyện đó kết thúc, nàng không chạy. Đến hừng đông, bị người bóp cổ tỉnh lại, đối mặt với ánh mắt lạnh lẽo khinh thường của Ngụy Hằng.
Nàng chỉ nhớ lúc đó suýt bị bóp chết, cuối cùng hắn vẫn buông tha, nói nàng là người đầu tiên có thể “chạm vào” hắn, giữ lại làm nha hoàn sưởi giường.
Hồi đó, Bùi Tri Chi còn tưởng mình từ đây có thể thăng tiến, nhưng thực tế không hề như nàng nghĩ. Ngụy Hằng quả thật rất si mê thân thể nàng, nhưng mỗi lần đều khiến nàng không xuống giường nổi.
Nghĩ lại cảnh đó, nàng vẫn còn sợ hãi đến khô cả cổ họng.
Tiểu Như vừa làm vừa nói tiếp:
“Không biết là ai gan lớn đến thế, dám trêu cả nhị thiếu gia. Không sợ chết sao?”
Ngụy Hằng là kẻ ngông cuồng, coi trời bằng vung, ai trong kinh thành mà không biết?
Cả ngày hắn cưỡi ngựa rong ruổi khắp phố lớn ngõ nhỏ, kiêu ngạo càn rỡ, trong mắt không dung nổi nửa hạt bụi.
Trước kia có tiểu hầu gia phủ Khánh An cường đoạt dân nữ, giết người phóng hỏa, hắn trực tiếp xông vào vương phủ, đánh phế đôi chân kẻ kia, suýt chút nữa đánh chết.
Sự việc ầm ĩ đến tai hoàng thượng, Khánh An vương phải khóc lóc quỳ trên điện, nhưng vì hoàng đế sủng ái đứa cháu ngoại này, chỉ phạt hắn cấm túc vài tháng.
Mà Ngụy Hằng làm vậy cũng chẳng phải vì thiện lương gì, chỉ là đơn giản không chịu nổi có kẻ còn ngông cuồng hơn hắn.
Muốn hỏi hắn lấy gì mà kiêu ngạo đến thế, đương nhiên là vì thân phận cao quý không gì sánh được.
Hắn là nhị công tử phủ Quốc Công, tổ phụ là thầy dạy của hoàng đế, tổ mẫu là cáo mệnh phu nhân nhất phẩm, mẫu thân là tỷ tỷ ruột của đương kim hoàng đế, phụ thân là Trấn Quốc đại tướng quân, huynh trưởng là Hộ Quốc đại tướng quân Ngụy Tránh.
Người như vậy, nếu trêu vào, e là khó có đường sống.