Đêm đã khuya.
Ngụy Hằng trở về Thính Vũ Các, đảo mắt nhìn quanh gian phòng:
“Nha hoàn hầu hạ đêm qua đâu?”
Nha hoàn trực đêm lập tức lên tiếng: “Hồi nhị công tử, A Chi tỷ tỷ hình như bị điều sang phòng lão thái quân để hầu hạ rồi ạ.”
Ánh mắt Ngụy Hằng thoáng hiện lên tia lạnh.
“Chuyện đó xảy ra khi nào?”
“Sáng nay người từ Lưu Vân Các đến chọn nha hoàn, đã đưa A Chi tỷ tỷ đi.”
Nghe xong, khóe môi Ngụy Hằng hơi nhếch lên, ánh nhìn sắc như dao:
“Vậy thì thôi.”
Đúng lúc này, Như Yên bước vào, từ phía sau ôm lấy Ngụy Hằng.
“Nhị công tử.”
Mấy nha hoàn thấy thế liền thức thời lui ra, đóng cửa lại.
Ngụy Hằng nắm tay Như Yên, xoay người nhìn nàng:
“Ngươi đến đây làm gì?”
Như Yên nở nụ cười dịu dàng, chớp mắt, nhón chân ghé vào tai hắn nói:
“Đêm qua là Như Yên không phải, khiến công tử mất hứng. Thiếp biết sai rồi. Đêm nay công tử muốn thế nào, thiếp đều theo ý.”
Ngụy Hằng cụp mắt xuống, cặp mắt đen quét một vòng trên mặt nàng, mang theo tia lạnh khó phát hiện, rồi bất ngờ giơ tay nắm cằm nàng:
“Lớn gan thật. Hôm ấy, chẳng phải còn thẹn thùng lắm hay sao?”
Sắc mặt Như Yên cứng lại, ánh mắt né tránh:
“Đó là lần đầu tiên... đương nhiên là thẹn thùng.”
Ngụy Hằng xoay người ngồi lên ghế cao, chống đầu hờ hững:
“Vậy còn thất thần làm gì? Cởi đi.”
Như Yên mặt ửng đỏ, tối nay nàng vốn chỉ mặc một lớp sa mỏng…
Trong mắt Ngụy Hằng không hề có dục niệm, nhìn xương quai xanh trắng ngần không chút vết tích trên người nàng, khóe môi mới chậm rãi cong lên, giơ tay ra hiệu.
Như Yên mừng rỡ trong lòng, lập tức giơ tay định nhào tới.
Không ngờ, Ngụy Hằng lại rút tay về, khiến nàng lảo đảo suýt ngã.
“Thôi, đêm nay bản công tử không hứng thú. Ngươi đi đi.”
Đôi mắt Như Yên trợn trừng, chính mình đã cởi hết cả rồi, sao nam nhân này lại như vậy?
Nàng khoanh tay, mắt hoe đỏ, ấm ức hỏi:
“Nhị công tử... chẳng lẽ không cần Như Yên nữa?”
Ngụy Hằng nhướng mắt, cười như không cười:
“Sao? Ngươi muốn ta ném ngươi ra ngoài à?”
Nam nhân này luôn dùng giọng điệu dịu dàng nhất để nói ra lời tàn nhẫn nhất.
Dù không cam tâm, Như Yên vẫn cúi đầu nhặt áo mặc lại, hành lễ rồi xoay người rời đi.
Ra khỏi phòng, Như Yên nắm chặt tay, trong lòng tức giận.
Rõ ràng mấy hôm trước còn suýt nữa lật tung phủ Quốc Công để tìm nữ nhân đêm ấy, vậy mà bây giờ chính mình đứng ngay trước mặt hắn, hắn lại thờ ơ như không?
Chẳng lẽ hắn đã biết nàng không phải người đêm đó? Như Yên nghĩ vậy, liền cắn môi, nhưng sau lại lập tức phủ định.
Tính tình nhị công tử xưa nay không dung thứ nửa điểm gian dối, nếu biết bị lừa, sao có thể để nàng còn đứng trước mặt? Nhất định không phải chuyện đó.
Nghĩ tới đây, Như Yên khẽ hít một hơi thật sâu.
“Hôm nay nhị công tử gặp ai?”
Nha hoàn cúi đầu: “Nô tỳ không rõ. Chỉ biết công tử có hỏi vì sao A Chi tỷ tỷ không đến, nô tỳ đã nói nàng bị điều qua phòng lão thái quân rồi.”
Như Yên cắn môi. Tiện nhân Bùi Tri Chi này, trước thì trang điểm kỳ quái để quyến rũ nhị công tử, giờ lại sang phòng lão thái quân hầu hạ. Là muốn khiến công tử luôn nhớ mãi không quên sao?
Con tiện nhân này, đến lúc này còn chưa chịu yên thân!
Thu dọn xong đồ đạc, Bùi Tri Chi đã đổ cả mồ hôi.
Giờ này trong phủ đều đã ngủ cả, nàng ôm bộ quần áo sạch sẽ đi vào nhà tắm.
Hiện tại trong nhà tắm chỉ có một mình nàng. Nhanh chóng cởi bộ đồ rộng thùng thình trên người, tháo mảnh vải quấn ngực, nàng chui vào thau nước.
Đêm đó bị hành hạ thê thảm, giờ ngồi trong nước ấm cảm thấy khoan khoái vô cùng, mệt mỏi như tan biến hết.
…
Ngụy Hằng ra ngoài tản bộ, đi tới đi lui không biết từ lúc nào đã đến viện này. Vừa định quay đầu, thì ánh sáng trong nhà tắm chiếu lên khung cửa sổ, phản chiếu hình bóng người con gái.
Cổ mảnh mai hơi ngửa, nàng cầm gáo nước chậm rãi dội xuống vai.
Vốn dĩ hắn chưa bao giờ hứng thú với nữ nhân, thế nhưng kể từ đêm ấy, hắn đã nếm được vị ngọt, chẳng thể dứt ra. Giờ nhìn hình bóng mờ ảo kia, mắt hắn tối lại, bước chân như bị dẫn dắt, tiến lại gần.
Ngụy Hằng đứng trước cửa, từ khe cửa nhìn vào.
Bên trong, nữ nhân có làn da trắng như tuyết, cổ mảnh khảnh như chỉ cần khẽ bóp liền gãy, mái tóc đen xõa dài ướt át phủ lên mép thau nước. Nàng thỉnh thoảng bật ra vài tiếng cười nhỏ, hoàn toàn không hay biết có kẻ đang nhìn trộm.
Ngụy Hằng chưa từng chịu uất ức bản thân. Nếu đã thấy người khiến mình hứng thú, hắn liền đường đường chính chính mà nhìn. Không chần chừ, hắn giơ tay đẩy cửa bước vào.
Nghe tiếng cửa bị đẩy ra, Bùi Tri Chi hoảng hốt ôm lấy vai, cuống quýt quay đầu lại.
Khi thấy nam nhân bước vào, ánh mắt nàng lập tức hoảng sợ, mở to đôi mắt:
“Nhị công tử... sao người lại ở đây?”
Bùi Tri Chi vội chui xuống nước, cố che thân thể.
Thấy nàng ôm chặt ngực, dáng vẻ run rẩy sợ hãi, Ngụy Hằng trong khoảnh khắc liền nhớ đến nữ nhân đêm ấy. Biểu cảm kia, giống như y đúc.
Thật nực cười, với cánh tay nhỏ xíu đó, nàng định che được thứ gì? Nhưng hình ảnh đó lại càng gợi cảm, càng khiến người ta mê muội.
Yết hầu Ngụy Hằng khẽ trượt, mắt phượng không chớp nhìn chằm chằm vào dấu vết trên xương quai xanh nàng.
Thì ra là thế... nữ nhân này thật lớn gan, dám lừa gạt hắn.
Hắn liếm môi, từng bước từng bước tiến đến gần.
Hơi thở lạnh lẽo trên người hắn lan tới khiến nàng run lên bần bật, dù ngâm trong nước ấm vẫn không ngừng run rẩy, mắt đỏ hoe nhìn hắn không chớp.
Ngụy Hằng đứng trước thau nước, hai tay chống lên mép thau, cúi đầu nhìn nàng với đôi mắt đỏ hoe:
“Đôi mắt này thật đẹp.”
Bùi Tri Chi chớp mắt, rồi cúi đầu né tránh.
Nhìn dáng vẻ hiện tại của nàng, Ngụy Hằng vô cùng vừa ý.
Hắn xưa nay vốn thích cái đẹp. Dù tóc ướt rũ xuống che gần hết mặt, nàng vẫn thật xinh.
Bùi Tri Chi không đoán được hắn muốn làm gì. Dù thân thể ngâm trong nước, nàng vẫn run rẩy không ngừng.
Ngụy Hằng giơ tay nắm lấy cằm nàng, ép nàng ngẩng mặt lên.
Trước mắt tối sầm, môi đã bị hắn chiếm lấy.
Nàng kinh hãi, giơ tay định đẩy hắn ra, lại bị hắn giữ chặt cổ tay, không tài nào cử động.
Phải một lúc lâu, hắn mới chịu buông ra.
Thấy đôi mắt nàng đỏ hoe, tức giận mà sợ hãi nhìn hắn, Ngụy Hằng cười thỏa mãn.
Hắn giơ tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn kia, cười rất vừa lòng:
“Được rồi, không dọa ngươi nữa. Dù sao từ giờ trở đi... thời gian còn dài.”