Bùi Tri Chi cầm khăn, nhẹ tay chà lau thân thể cho hắn.

Rõ ràng kiếp trước đã từng không biết bao nhiêu lần đối diện với thân thể trần trụi của Ngụy Hằng, vậy mà giờ phút này nhìn thấy hắn để lộ thân hình, nàng vẫn không kìm được mà đỏ mặt.

Ngụy Hằng mím môi, nhấc đôi mắt đào hoa đầy vẻ quyến rũ lên, bắt gặp dáng vẻ đỏ bừng mặt của nữ nhân, khóe môi khẽ nhếch, ánh mắt mang theo vẻ châm biếm dừng lại trên người nàng.

Thấy nàng mặc đồ thô kệch luộm thuộm, lại còn cẩn thận che đi dáng người, trên trán vài lọn tóc rũ xuống vụng về buồn cười, Ngụy Hằng khẽ nhíu mày, hàng chân mày hơi nâng lên:

“Xấu chết đi được!”

Bị mắng vô cớ một câu, Bùi Tri Chi cắn môi, tiếp tục động tác trên tay.

Thấy nàng không nói lời nào, Ngụy Hằng liếc mắt nhìn thêm lần nữa.

Y phục nàng mặc dày và rộng, giữa trời oi bức như vậy lại càng thêm ngột ngạt, hắn bật cười nhạt:

“Trời nóng thế này, ngươi còn mặc dày như vậy, không thấy nóng sao?”

Khóe môi Bùi Tri Chi hiện lên một tia cười khổ. Nóng thì đương nhiên là nóng, nhất là lúc đang đứng cạnh suối nước nóng, nàng cảm giác mồ hôi sau lưng đã túa ra không ít.

“Không nóng, nô tỳ thể hàn từ nhỏ.”

Ngụy Hằng vốn kiêu ngạo, không xem ai ra gì, miệng lưỡi lại cay độc, kiếp trước nàng đã lĩnh giáo quá nhiều lần rồi.

Tay vừa đưa tới cổ hắn định lau, liền bị hắn chụp lấy.

Ngực Bùi Tri Chi trầm xuống, hoảng hốt nhìn hắn.

Ngụy Hằng giật lấy khăn trong tay nàng, tự mình lau thân.

“Ngươi lui ra đi, nhìn ngươi xấu tới mức mất hết khẩu vị!”

Sống hai đời, đây là lần đầu tiên nàng bị mắng thẳng thừng như vậy. Bùi Tri Chi âm thầm hừ lạnh, kiếp trước hắn chịu giữ nàng lại để hầu hạ, chẳng phải chỉ vì nàng xinh đẹp hay sao?

“Dạ.”

Không phải hầu hạ thì càng tốt, đỡ phải đứng đó lo sợ. Bùi Tri Chi cúi đầu, lùi về phía cửa đứng chờ.

Chẳng bao lâu sau, Như Yên được nha hoàn dẫn đến.

Tối nay Như Yên mặc một chiếc váy màu xanh nhạt, để lộ bờ vai, vừa nhìn thấy người đứng trước cửa, ánh mắt nàng trong thoáng chốc như không nhận ra.

“Bùi Tri Chi? Lại là ngươi?”

Bùi Tri Chi ngẩng đầu nhìn Như Yên, hành lễ với nàng.

“Tham kiến di nương.”

Thấy nàng ăn mặc xộc xệch, trang điểm nhạt nhòa, Như Yên cười nhạt đầy mỉa mai:

“Ngươi chẳng lẽ nghĩ rằng trang điểm thế này, nhị công tử sẽ để mắt tới ngươi?”

Bùi Tri Chi khẽ mím môi, không đáp.

Nhìn dáng vẻ cụp mắt im lặng, giả vờ ngoan ngoãn của nàng, Như Yên đưa tay nhéo cằm nàng một cái.

“Hiện tại ta là di nương trong phủ, còn ngươi chỉ là một tiểu nha hoàn không có tên tuổi. Chúng ta từ từ mà tính nợ.”

Nghe tiếng nước chảy trong phòng, nàng cười khẽ, ghé sát tai Bùi Tri Chi:

“Đêm nay nhớ nghe cho rõ, ta và nhị công tử ân ái thế nào!”

Nói rồi, nàng lắc hông bước vào.

Bùi Tri Chi đóng cửa lại, thầm trừng mắt nhìn bóng lưng Như Yên.

Đắc ý đi, lát nữa có khóc cũng không kịp.

……

Như Yên vào trong, thấy Ngụy Hằng đang dựa vào mép bể nhắm mắt nghỉ ngơi, gương mặt tuấn tú như được chạm khắc, khiến nàng nhìn đến ngây ngẩn, nhẹ nhàng bước tới gần.

Ngụy Hằng mở mắt ra, nắm lấy tay nàng, kéo thẳng vào trong nước.

Như Yên rơi xuống bể, còn chưa kịp định thần thì đã bị hắn giữ chặt trong lòng.

Ngụy Hằng nửa cười nửa không nhìn nàng, mắt phượng dài hơi rũ xuống, ánh nhìn thâm sâu như muốn xuyên thấu người đối diện.

Như Yên bị hắn nhìn đến đỏ mặt, xấu hổ cúi đầu.

“Giờ còn xấu hổ gì nữa?”

Như Yên sững người, rồi lập tức vung tay đấm nhẹ vào người hắn một cái.

Ngụy Hằng nhìn nữ nhân đỏ mặt trong lòng, khóe môi cong lên, vừa định cúi đầu hôn nàng.

Nhưng vừa mới chạm tới, hắn bỗng khựng lại.

Như Yên không hiểu, đưa tay vuốt dọc thân người hắn.

Ngụy Hằng nhíu mày không vui, bắt lấy tay nàng, ánh mắt sắc như dao dừng lại trên mặt nàng.

Tác dụng của thuốc khiến hắn không nhớ rõ khuôn mặt nữ nhân đêm qua, nhưng mùi hương thì vẫn khắc sâu. Mà nữ nhân trước mắt này, hoàn toàn không phải người đêm đó.

Ngụy Hằng siết tay Như Yên chặt hơn, khiến nàng đau đến nhíu mày.

“Nhị công tử……”

Ngoài cửa, Bùi Tri Chi nghe thấy lời ấy, liền cắn chặt môi.

“Ngụy Hằng, tên súc sinh này!”

Ngụy Hằng nhìn Như Yên, vẻ mặt lạnh nhạt đầy khinh miệt.

Nữ nhân đáng chết này lại dám lừa hắn. Nghĩ đến chuyện đêm qua, rồi việc kẻ đó sau khi xong liền lén trốn đi, hắn nở nụ cười lạnh.

Nữ nhân đó tưởng chạy là xong? Nếu đã muốn chơi, hắn sẵn lòng cùng chơi đến cùng.

Thấy hắn dừng lại, Như Yên lại đổi tay ôm lấy cánh tay hắn.

“Nhị công tử có chuyện gì vậy?”

Ngụy Hằng hất tay nàng ra, ánh mắt lạnh tanh nhìn nàng.

Như Yên không hiểu, còn định bước tới gần:

“Nhị công tử, có phải thiếp hầu hạ chưa tốt? Xin ngài cho thiếp thêm một cơ hội.”

Ngụy Hằng nhấc chân đá nàng ra xa.

Như Yên mắt đỏ hoe, vẫn định đóng vai nhu nhược, nhưng đối diện với ánh mắt ngạo mạn lạnh lùng của hắn, cuối cùng chỉ biết cúi đầu nghe lệnh.

Nghe động tĩnh trong phòng, Bùi Tri Chi nhíu mày. Ngụy Hằng, tên ác ma này, vẫn giống kiếp trước, tàn nhẫn đến đáng sợ.

Nàng còn nhớ rõ, mỗi lần đến chuyện kia, Ngụy Hằng đều thích gọi nha hoàn vào… làm những việc khiến người ta đỏ mặt.

Tên nam nhân đáng chết, quá đáng sợ! Bùi Tri Chi một lần nữa thầm thấy may mắn vì đêm nay người thay nàng là Như Yên.

Mãi đến khi trời tờ mờ sáng, mọi thứ mới lắng xuống.

“Vào đi.”

Giọng nói trầm thấp, dễ nghe của nam nhân từ trong phòng vang lên.

Bùi Tri Chi mở mắt, lập tức đẩy cửa bước vào.

Trước mắt là cảnh Ngụy Hằng nằm lười biếng trên giường, Như Yên nằm dưới đất, cả người kiệt quệ đến mức chỉ chực ngất xỉu.

Đúng là cầm thú! Ngụy Hằng đúng là đồ súc sinh!

Bùi Tri Chi nhìn đến mà run sợ, Như Yên lúc này không khác gì dáng vẻ kiếp trước nàng từng bị hắn giày vò.

Khóe môi Ngụy Hằng mang theo ý cười, đôi mắt phượng híp lại đầy hứng thú:

“Giúp di nương xử lý sạch sẽ.”

“Còn ngươi, lại đây mặc y phục cho ta!”

Bùi Tri Chi nhíu mày, chẳng phải hắn vừa mới chê nàng xấu?

Như Yên được nha hoàn đỡ xuống dưới, trong phòng chỉ còn lại nàng và Ngụy Hằng.

Bùi Tri Chi xoay người cầm quần áo, từng món một thay hắn mặc vào.

Vừa đến gần, Ngụy Hằng lập tức nhận ra mùi hương thanh nhã kia lờ mờ phảng phất.

Mặc xong y phục, nàng lấy thắt lưng định giúp hắn cột lại, thì tay bị Ngụy Hằng nắm lấy.

Đôi mắt đen nhánh của hắn nhìn chằm chằm vào gương mặt nàng:

“Đêm qua ngươi ở đâu?”

Bùi Tri Chi tim như lỡ mất một nhịp.

Nàng cắn môi: “Nô tỳ ngủ trong phòng.”

Ngụy Hằng liếm môi, cười như không cười nhìn nàng:

“Vậy sao?”

“……”

Bùi Tri Chi không nhớ nổi mình rời khỏi phòng Ngụy Hằng thế nào, chỉ biết ánh mắt hắn nhìn nàng khi nãy thật đáng sợ.

Ánh mắt đen sâu ấy... như thể vừa phát hiện được thứ gì đó thú vị.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play