Bận rộn suốt một ngày, rốt cuộc cũng có thể được nghỉ ngơi yên ổn.
Tiểu Như đi ăn cơm, Bùi Tri Chi quay về phòng, mang hết số bạc mình có ra đếm.
Cha mẹ mất sớm, nàng bị đại bá đem bán vào phủ quốc công làm nha hoàn đã bảy năm. Những năm qua cũng tích góp được chút ít, song vì bên ngoài còn có một muội muội, đại bá mẫu thường lấy danh nghĩa muội ấy đến tìm nàng vòi tiền, tính đi tính lại chẳng dư bao nhiêu.
Ngụy Hằng là kẻ lòng dạ độc ác, lại khôn ngoan giảo hoạt, sớm muộn gì cũng phát hiện Như Yên không phải nữ nhân đêm đó.
Chỉ cần còn ở phủ quốc công một ngày, sớm muộn nàng cũng sẽ bị hắn tìm ra.
Nhìn túi bạc trong tay, Bùi Tri Chi lại thở dài lần nữa.
Không có bạc, nàng biết lấy gì chuộc lại khế bán thân để rời khỏi nơi đây?
Đang lúc bóp chặt túi bạc mà sầu não, cửa phòng đột nhiên vang lên tiếng gõ. Nàng vội đứng dậy mở cửa.
Người đến là Trương ma ma quản sự trong phủ, từ trên xuống dưới đánh giá nàng vài lần, không kiên nhẫn chìa tay ra.
“Cái gì thế?” Bùi Tri Chi nghi hoặc hỏi.
Trương ma ma rút tay lại, cau mày nhìn nàng:
“Còn giả ngây à? Tới kỳ rồi, phải giao tiền tháng tiếp theo.”
Bùi Tri Chi nhíu mày khó hiểu, một lúc lâu sau mới nhớ ra là chuyện gì.
Trương ma ma này chính là người quản sự, toàn bộ nha hoàn trong phủ đều do bà ta sắp xếp, việc phân phối công việc hay lương bạc đều nằm trong tay bà.
Lúc trước để được tiếp cận Ngụy Hằng, nàng từng dùng toàn bộ tiền tiêu vặt trong tháng hối lộ Trương ma ma, nhờ bà sắp xếp mình đến phòng nhị công tử hầu hạ.
Đương nhiên, không chỉ có mình nàng làm vậy, ngay cả Như Yên cũng thế.
Chỉ là vận của nàng không tốt. Mãi mới nhờ cậy được Trương ma ma để vào hầu hạ Ngụy Hằng, thì hắn lại cùng vài bằng hữu đi săn, mấy ngày sau mới trở về.
Đêm hắn về, say khướt, nàng vì lo đêm dài lắm mộng, liền nhân cơ hội hạ thuốc bò lên giường hắn.
Tính ra cũng đã gần một tháng, Trương ma ma giờ đến đòi tiền tháng sau.
Nghĩ lại thật buồn cười, muốn hầu hạ người ta cũng phải bỏ tiền ra. Giờ ngẫm lại, Bùi Tri Chi chỉ biết thở dài không thành tiếng.
“Về sau ta không vào phòng nhị công tử nữa, khoản tiền ấy ta không nộp nữa.”
Trương ma ma nghe xong liền chống nạnh:
“Ngươi phải nghĩ cho kỹ. Biết bao nhiêu nha hoàn muốn được hầu hạ nhị công tử, ngươi nhường chỗ này ra, về sau muốn quay lại cũng không còn cơ hội.”
Ở nơi thế gia quyền quý này, ai ai cũng muốn ngoi lên, không khác gì nhau.
Bùi Tri Chi khẽ cong môi cười: “Ta đã nghĩ kỹ rồi.”
Trương ma ma nhìn nàng mấy lượt, nhẹ nhàng hừ một tiếng:
“Bùi Tri Chi, ta thấy ngươi diện mạo không tệ, mới từ chối bạc của kẻ khác mà đẩy ngươi vào, mong ngươi được nhị công tử để mắt. Ngươi chắc chắn không muốn tiếp tục hầu hạ?”
Bùi Tri Chi gật đầu. Chưa bao giờ nàng tỉnh táo như lúc này.
Kiếp trước, cuộc sống ngột ngạt, tuyệt vọng như bóp nghẹt lấy nàng. Nàng không muốn bước lại vết xe đổ ấy nữa.
Thấy nàng kiên quyết, Trương ma ma cũng không nói gì thêm:
“Được rồi, vậy vài hôm nữa ta điều ngươi sang nơi khác. Cũng đừng trách ta không cho cơ hội.”
Nghe thế, Bùi Tri Chi vội ngăn lại:
“Gì mà vài hôm? Không phải hôm nay là có thể điều đi sao?”
Trương ma ma quay lại liếc nàng một cái:
“Tất nhiên không thể. Ta còn phải xem chỗ nào thiếu người, đâu thể tùy tiện an bài.”
“……”
Nhìn Trương ma ma rời đi, Bùi Tri Chi như hồn vía lên mây.
Không phải thật đấy chứ? Vậy mấy ngày tới nàng còn phải tiếp tục hầu hạ Ngụy Hằng?
Còn chưa kịp nghĩ kỹ, một tin dữ khác đã ập tới.
“A Chi! Như Yên tỷ giờ là di nương, đêm nay tới lượt ngươi vào phòng nhị công tử trực đêm!”
Tin ấy khiến đầu óc Bùi Tri Chi như ong ong, mắt trợn tròn:
“Gì cơ? Ta sao? Sao lại nhanh vậy?”
Tiểu nha hoàn thấy nàng kinh ngạc như vậy liền bật cười, đi tới vỗ nhẹ tay nàng:
“Đừng có mơ mộng. Nhị công tử mới thu Như Yên làm di nương, đêm nay người ta đâu còn hơi sức quản đến ngươi. Đừng tự nghĩ chuyện vớ vẩn.”
Nói xong, thấy Bùi Tri Chi vẫn đứng ngây ra đó, nha hoàn chỉ tưởng nàng vui mừng quá hóa choáng, lắc đầu rồi bỏ đi.
Thấy người đi rồi, Bùi Tri Chi siết chặt tay.
Sao lại quên mất chuyện này? Đêm qua Như Yên trực đêm, vậy đêm nay đến lượt nàng chẳng phải là lẽ thường?
Trời ơi, sao nàng lại xui xẻo đến thế!
Đến nước này, nàng chỉ còn cách vội vã trở về phòng đóng cửa, lấy vải quấn chặt phần ngực đầy đặn, rồi tùy tiện mặc một bộ y phục thô của nha hoàn, che lại vóc dáng mê người.
Nhìn vào gương đồng, khuôn mặt kia vẫn xinh đẹp không tì vết, trời sinh phong tình. Kiếp trước, nàng chính bởi vì có khuôn mặt ấy nên không cam lòng sống cả đời làm nha hoàn tầm thường, mới một lòng muốn bò lên cao.
Nàng đưa tay sờ khuôn mặt mềm mại, chợt nghĩ gì đó, liền buông tóc xuống thêm một ít.
Nhìn hình ảnh trong gương, mái tóc che gần nửa khuôn mặt, trông bớt đi phần quyến rũ. Bùi Tri Chi hài lòng gật đầu. Dù không giấu hoàn toàn, nhưng cũng đã bớt phần thu hút.
Chuẩn bị xong, nàng đi thẳng tới sân của nhị công tử.
Sân của Ngụy Hằng là nơi xa hoa nhất trong phủ. Bên trong trồng đủ loại hoa lạ, san hô chất đầy trong hồ nước, chưa kể các bức họa danh tiếng và trang trí quý giá trong phòng.
Thay ca là Tiểu Thúy, nàng dặn dò:
“Đêm nay di nương sẽ sang phụng dưỡng nhị công tử, ngươi nhất định phải hầu hạ cho tốt. Nếu khiến công tử không hài lòng, khổ là khổ chúng ta.”
Bùi Tri Chi gật đầu, nhấc chân bước vào phòng. Vừa vào đã thấy Ngụy Hằng đang ngồi trước án thư, bên cạnh đặt thanh kiếm.
Một lần nữa nhìn thấy Ngụy Hằng, trong lòng Bùi Tri Chi không tránh được một trận hoảng sợ, siết chặt lấy vạt áo.
Ngụy Hằng không hề thay đổi, vẫn là bộ dáng tuấn mỹ yêu dị, ngũ quan góc cạnh rõ ràng, sống mũi cao thẳng, ánh mắt đào hoa mang theo kiêu ngạo và khinh khỉnh.
Thấy hắn không để ý tới mình, Bùi Tri Chi liền rón rén tới cửa, co rụt cổ, lặng lẽ đứng không lên tiếng, cố gắng không gây sự chú ý.
Kiếp trước, nàng không tiếc hạ thuốc để bò lên giường hắn, nhưng không ngờ thể lực hắn kinh người, khiến nàng suýt nằm liệt giường. Nam nhân này quá khủng khiếp, đời này nàng phải tránh xa mới được.
“Ngươi, lại đây hầu hạ ta tắm gội!”
Ngụy Hằng đột nhiên lên tiếng. Bùi Tri Chi nhìn quanh, đúng là hắn gọi nàng.
Chưa kịp phản ứng gì, Ngụy Hằng đã bước vào suối nước nóng, giang tay ra chờ nàng đến thay y phục tắm gội.
Bùi Tri Chi giật mình, vội vã đi tới, đưa tay giúp hắn cởi từng lớp áo.
Cởi đến khi chỉ còn mỗi lớp quần lót, Ngụy Hằng liền hất tay nàng ra, một mình bước vào suối nước nóng, lười biếng dựa vào thành bể, dang tay chờ đợi.