“Như Yên tỷ tỷ sau này chính là di nương trong phủ, thật là may mắn quá. Chờ bụng có động tĩnh, chẳng phải kê cao gối mà ngủ hay sao.”
Như Yên ngồi trước bàn trang điểm, để mặc cho mấy nha hoàn chải đầu tô son điểm phấn.
Nàng vẫn nhớ rõ chuyện đêm qua Ngụy Hằng đối xử với mình ra sao. Rõ ràng lúc đầu còn rất dịu dàng, cớ sao giữa chừng lại đổi tính?
Hắn thế mà bắt nàng quỳ trên mặt đất cả đêm, đến giờ giọng nói vẫn còn nóng rát đau đớn.
Thấy sắc mặt nàng không tốt, Tiểu Nguyệt bật cười:
“Nhị công tử tuấn tú bất phàm, chuyện chăn gối lại càng không ai sánh bằng. Nhìn di nương mệt đến thế kia, nghĩ đến là công tử rất vừa ý rồi.”
Mấy nha hoàn nghe vậy, đồng loạt đưa mắt ngưỡng mộ nhìn Như Yên.
Như Yên nắm chặt tay, miễn cưỡng cong môi cười:
“Được hầu hạ nhị công tử là vinh hạnh của ta. Các vị đều là tỷ muội đi trước, ta làm di nương rồi, sao có thể quên mọi người được.”
Nghe vậy, các nha hoàn càng thêm thân thiết, vồn vã nịnh nọt.
Tiểu Nguyệt cài trâm lên tóc Như Yên, ghé vào tai nàng cười nói:
“Trước đây Bùi Tri Chi kiêu ngạo lắm, giờ tỷ tỷ thành di nương rồi, có muốn đi dạy dỗ nàng một trận không?”
Vừa nhắc tới Bùi Tri Chi, ánh mắt Như Yên liền trầm xuống.
Giận trong lòng chưa có chỗ xả, tiện nhân kia đến vừa lúc.
Nhìn khuôn mặt xinh đẹp thanh tú trong gương, Như Yên cười lạnh:
“Đi, đi xem nàng một chút.”
…
Bùi Tri Chi đem toàn bộ số bạc tích góp được bày ra bàn, đếm đi đếm lại, chỉ có hai lượng bạc.
Nàng thở dài. Vào phủ Quốc Công đã bảy năm, ăn mặc đều lo đủ, ấy vậy mà tích góp mãi cũng chỉ có hai lượng!
Tiền tiêu vặt được chia theo bậc nha hoàn. Nha hoàn hạng nhất mỗi tháng được một lượng bạc, nha hoàn hạng hai chỉ có một xâu tiền, tức một ngàn đồng, tương đương với chưa tới một lượng.
Nay may mắn được làm nha hoàn hạng nhất, mỗi tháng có đúng một lượng bạc tiêu vặt.
Mà muốn chuộc thân ra khỏi phủ, thì cần đến ba mươi lượng.
“Ba mươi lượng... Vậy ta phải ở đây ít nhất ba năm nữa! Mà còn chưa tính tới việc đại bá mẫu có tìm ta đòi tiền hay không... Trời ơi!”
Bùi Tri Chi ôm đầu nhìn chằm chằm vào số bạc trên bàn, lòng đầy u sầu.
Tiểu Như từ ngoài về, thấy sắc mặt nàng không tốt, liền hỏi:
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Bùi Tri Chi lắc đầu, chưa kịp đáp thì bỗng ánh mắt sáng rực lên:
“Tiểu Như, ngươi có bạc không? Có thể cho ta mượn chút được không?”
Tiểu Như nheo mắt nhìn nàng:
“Đang yên đang lành ngươi hỏi mượn bạc làm gì?”
Rồi nàng bật cười gian xảo:
“Chẳng lẽ muốn đút lót Trương ma ma, để tiếp tục hầu hạ nhị công tử, làm di nương như Như Yên?”
Vừa dứt lời, mấy nha hoàn bỗng xông vào phòng, đẩy cửa một cái liền bước vào.
Bùi Tri Chi và Tiểu Như đều bị giật mình, quay đầu nhìn.
Chỉ thấy Như Yên vận áo váy lộng lẫy, đầu cài bộ diêu lấp lánh, được Tiểu Nguyệt đỡ vào.
Vừa vào trong, Tiểu Nguyệt đã vội kéo ghế cho Như Yên ngồi xuống, rồi hất mặt về phía hai người kia:
“Các ngươi to gan thật! Thấy di nương còn không mau hành lễ!”
Tiểu Như vội cúi đầu, kéo theo Bùi Tri Chi cùng hành lễ.
“Tham kiến di nương!”
Như Yên khẽ nâng bộ diêu trên đầu, uể oải nhìn hai người:
“Vừa rồi ta nghe nói có người muốn tới hầu hạ nhị công tử thay ta. Là ai gan lớn vậy?”
Tiểu Như nghe thế hãi hùng, lập tức quỳ xuống:
“Di nương! Vừa rồi là nô tỳ lỡ lời nói bậy, mong di nương đừng để bụng!”
Tiểu Nguyệt cười khẩy:
“Đúng là chó của Bùi Tri Chi, một lòng muốn bảo vệ nàng thế kia. Chẳng ai trong phủ không biết, tiện nhân Bùi Trĩ Chi kia, một lòng muốn quyến rũ nhị công tử. Chỉ bằng nó cũng xứng sao?”
Bùi Tri Chi đứng thẳng, lạnh lùng liếc Tiểu Nguyệt:
“Chủ tử ngươi còn chưa mở miệng, ngươi vội cái gì?”
Như Yên cười lạnh:
“Nha, một tiểu nha hoàn thấp hèn, mà dám dạy dỗ người của ta?”
Tiểu Nguyệt cười đắc ý:
“Di nương, hai con tiện tỳ này dám nói năng như vậy với người, có cần dạy cho chúng một bài học?”
Như Yên vân vê váy áo, nhàn nhạt nói:
“Đêm qua ta hầu hạ nhị công tử mệt mỏi vô cùng, hai kẻ này giao cho ngươi.”
“Dạ!”
Tiểu Nguyệt quay sang mấy nha hoàn bên cạnh:
“Đè hai con tiện tỳ này xuống, ta thay di nương dạy dỗ một phen!”
Mấy tỳ nữ lập tức xông lên, mạnh tay đè chặt Bùi Tri Chi và Tiểu Như quỳ xuống đất.
Bùi Tri Chi ngẩng đầu tức giận quát:
“Như Yên! Đây là chuyện giữa ngươi và ta, đừng kéo Tiểu Như vào!”
Tiểu Nguyệt nheo mắt, giáng một bạt tai lên mặt nàng:
“Tiện tỳ không biết xấu hổ! Dám ăn nói như vậy với di nương, tin ta không, ta sẽ cắt lưỡi ngươi!”
Tiểu Như thấy Bùi Tri Chi bị đánh, sợ hãi dập đầu liên tục:
“Cầu xin di nương tha mạng! Chúng nô tỳ thật sự không có ý quyến rũ nhị công tử, chỉ là lỡ lời, xin di nương đại lượng bỏ qua!”
Như Yên cười nhạt:
“Ngươi không có ý, nhưng Bùi Tri Chi có! Đêm qua còn cố tình mặc đồ xấu xí như vậy, không phải để thu hút ánh mắt công tử thì là gì?”
Nói rồi nàng bước đến trước mặt Bùi Tri Chi, nắm lấy cằm nàng.
Nhìn gương mặt kiều diễm tinh xảo kia, lòng Như Yên bốc lên một trận ghen tức.
Trước kia nàng đã ghét bộ dạng hồ mị của Bùi Tri Chi, chỉ một cái liếc mắt, một động tác đã khiến đám nam nhân trong hậu viện mê mệt. Giữ lại một nữ nhân như thế ở tiền viện, lỡ đâu nhị công tử để mắt tới, chẳng phải bao nhiêu công sức của nàng đều uổng phí?
“Hay là... ta phá hủy gương mặt này của ngươi. Chỉ cần gương mặt ngươi hủy, ta sẽ tha cho các ngươi. Được chứ?”
Lòng Bùi Tri Chi trầm xuống, thấy Tiểu Nguyệt đã xoay người lấy kéo.
Như Yên nhận lấy kéo, trong mắt lóe lên ánh sáng điên dại.
Tiểu Như trừng to mắt:
“Không được, di nương! Không thể như vậy!”
Tiểu Nguyệt liền giáng cho nàng một bạt tai, cười khẩy:
“Di nương làm việc, đến lượt ngươi xen vào sao?”
Bùi Tri Chi cau mày, nhìn Như Yên nâng kéo lên, nhẹ nhàng áp vào má nàng.
“Ngươi nói thử xem, nếu trên mặt ngươi có một vết sẹo, ngươi còn là đóa hoa, hay biến thành con rùa đen? Chậc chậc, khuôn mặt trắng mịn thế này, hủy đi thì đúng là đáng tiếc.”
Bùi Tri Chi cắn răng, ngẩng đầu nhìn Như Yên, thì thầm đủ để chỉ hai người nghe:
“Ta biết ngươi không phải là nữ nhân đã qua đêm với công tử.”
Như Yên cả kinh, trừng mắt nhìn nàng:
“Ngươi nói gì?”
Bùi Tri Chi bật cười:
“Di nương chắc chắn muốn ta nói rõ ra trước mặt nhiều người vậy sao?”
Như Yên rũ mắt, lạnh giọng:
“Ra ngoài hết cho ta!”
Tiểu Nguyệt không hiểu chuyện gì, định lên tiếng, nhưng thấy sắc mặt Như Yên lạnh lẽo thì vội vã dẫn người lui ra.
Trong phòng chỉ còn lại hai người.
Bùi Tri Chi đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống, bật cười:
“Ngươi căn bản không phải nữ nhân đêm qua. Có tin không, ta chỉ cần hô một tiếng, lập tức có người tới bẩm với nhị công tử.”
“Ngươi cũng biết rõ tính khí của nhị công tử, mắt không dung nổi một hạt cát. Nếu hắn biết bị lừa gạt, ngươi nghĩ hắn sẽ làm gì? Da bị lột, gân bị rút, cũng không phải chuyện lạ đâu.”