Đang mải suy nghĩ, quản gia Ngô liền dẫn theo mấy gia đinh đi tới.
“Dừng tay cả đi, nhị công tử đang tìm người.”
Nghe thấy tiếng, mọi người đều ngừng việc đang làm, Tiểu Như kéo Bùi Tri Chi đứng vào trong đám người.
Cả đám xếp hàng ngay ngắn, quản gia Ngô đi từng bước, ánh mắt lướt qua từng người một lượt.
Tiểu Như huých tay Bùi Tri Chi, khẽ nói nhỏ:
“A Chi, ngươi nói xem, nữ nhân đêm qua rõ ràng đã hạ dược rồi cùng nhị công tử làm chuyện kia, không thừa dịp chim sẻ hóa phượng hoàng, lại còn chạy trốn là cớ làm sao?”
“Lấy thân phận của quốc công phủ, dẫu không thể làm chính thê, làm thiếp thất cũng đủ vinh hoa cả đời. Không hiểu nàng ta nghĩ cái gì.”
Nghe Tiểu Như thì thầm, Bùi Tri Chi siết chặt tay.
Không sai, kiếp trước nàng cũng từng nghĩ như vậy. Nhưng Ngụy Hằng thật sự là kẻ vô sỉ đến đáng sợ, trên giường càng bày đủ kiểu hành hạ, lần nào cũng khiến nàng không xuống nổi giường.
Điều làm nàng giận nhất là, cuối cùng vẫn không được làm thiếp thất gì cả, chỉ là một nha hoàn ấm giường, vừa phải hầu hạ hắn, vừa phải làm việc nặng nhọc mỗi ngày. Ngụy Hằng như thể cố tình muốn nàng sống không bằng chết.
Chuyện như vậy, Bùi Tri Chi không muốn nếm trải thêm lần nữa. Kỳ thực, sống yên ổn qua ngày cũng chẳng phải chuyện xấu. Chỉ cần tích góp đủ bạc, nàng có thể chuộc thân, tìm một người đáng tin cậy, cùng nhau sống đời bình dị, dạy con chăm chồng, an ổn mà già đi.
Đang nghĩ vậy, quản gia Ngô đã dừng lại trước mặt.
“Ngươi tên gì?”
Nghe tiếng hỏi, Bùi Tri Chi lập tức cúi đầu.
“Bùi Tri Chi.”
Quản gia Ngô từ trên xuống dưới đánh giá nàng, trong lòng nghĩ tới hình dung của nhị công tử, cảm thấy có vài phần tương tự.
“Đêm qua có đi đâu không?”
Bùi Tri Chi lắc đầu: “Không có, luôn ở trong phòng nghỉ ngơi.”
Quản gia Ngô nhíu mày, vừa định mở miệng, thì bên cạnh Tiểu Như đã nhanh nhảu nói:
“Đúng, đúng, đúng! Đêm qua chúng ta ngủ cùng phòng, ta có thể làm chứng.”
Quản gia Ngô nhìn hai người mấy lần, rồi lên tiếng:
“Nhị công tử do bị ảnh hưởng của thuốc nên không nhớ rõ diện mạo cô nương đêm qua. Nếu ai biết là ai, báo lại sẽ có thưởng. Nhưng nếu rõ ràng biết mà cố tình giấu, đợi khi tìm được, đừng trách phủ không nể tình.”
“……”
Bùi Tri Chi nắm tay Tiểu Như càng chặt. Nàng vẫn nhớ rõ đêm qua vì muốn thoát thân mà cắn bị thương Ngụy Hằng.
Tên công tử đó tính tình thù dai, cao ngạo không coi ai ra gì. Nếu biết người đêm qua là nàng, không dám nghĩ tới sẽ bị trừng phạt thế nào.
Nàng càng nghĩ càng hoảng, mồ hôi lạnh rịn ra trên trán.
“Là ta, người đêm qua là ta…”
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên.
Mọi người theo tiếng nhìn lại, Bùi Tri Chi cũng ngẩng đầu.
Chỉ thấy Như Yên sắc mặt tái nhợt, bước ra với vẻ sợ hãi.
Thấy nàng, Bùi Tri Chi hơi ngạc nhiên, môi mím nhẹ. Nhưng giây tiếp theo, nàng liền bình tĩnh trở lại.
Trong phủ, không ít nha hoàn ôm mộng được hai vị công tử để mắt, sau đó một bước lên trời. Ai ngờ kết cuộc vẫn chỉ là hầu hạ suốt đời.
Kiếp trước, Bùi Tri Chi và Như Yên vốn không ưa gì nhau, bởi cả hai đều có nhan sắc, thường bị mang ra so sánh. Như Yên so ra kém hơn một bậc, bởi vậy nhiều lần kiếm chuyện với nàng.
Tiểu Như trừng to mắt, lẩm bẩm:
“Sao lại là tiện nhân Như Yên này!”
Bùi Tri Chi im lặng, nghĩ bụng thế này cũng tốt, có người thế nàng gánh giùm cơn giận của Ngụy Hằng.
Quản gia Ngô bước tới nhìn Như Yên.
“Ngươi nói, người đêm qua là ngươi?”
Như Yên gật đầu: “Đêm qua ta trực đêm ở phòng nhị công tử. Ngài ấy uống rượu say, ta lại bị ma xui quỷ khiến hạ thuốc… Xin quản gia tha mạng, ta thật không cố ý!”
Vừa dứt lời, Như Yên cắn môi, “bịch” một tiếng quỳ sụp xuống.
Quản gia Ngô chau mày, suy nghĩ một lát, rồi ra hiệu cho ma ma bên cạnh đỡ nàng dậy.
“Ngươi có gì thì tự đến nói với nhị công tử.”
Tìm được người rồi, quản gia Ngô liền dẫn Như Yên và gia đinh rời đi.
Chờ mọi người tản ra, Tiểu Như mới hốt hoảng thốt lên:
“Phải làm sao đây, A Chi? Như Yên là người đêm qua, như vậy chẳng phải sau này sẽ trở thành di nương trong phủ sao? Trước kia chúng ta đắc tội nàng ta nhiều như vậy, nàng nhất định sẽ trả thù, phải làm sao bây giờ?”
Trái ngược với vẻ lo sợ của Tiểu Như, Bùi Tri Chi chỉ lặng lẽ xoay người, nhặt lấy chổi tiếp tục quét sân.
“Chúng ta chỉ là nha hoàn trong phủ. Dù nàng ta thật sự thành di nương, thì cũng chẳng trốn đi đâu được. So đo mấy chuyện ấy làm gì, lo quét cho sạch sân đi. Một lát nữa ma ma tới kiểm tra, quét không sạch thì chỉ có chúng ta chịu phạt.”
Tiểu Như nghe vậy đành bất đắc dĩ cầm lấy chổi.
“Ngươi nói xem, nếu người đêm qua là ta thì tốt biết mấy!”
Bùi Tri Chi chỉ khẽ lắc đầu, cười nhẹ. Trải qua kiếp trước, hiện giờ nàng chỉ mong sống yên ổn.
……
Chính ngọ.
Khi mọi người đang ăn cơm, quản gia Ngô lại tới báo tin.
“Như Yên đã được nhận làm thiếp thất của nhị công tử. Từ nay về sau, mọi người phải gọi một tiếng di nương.”
Nói xong, ông rời đi. Bên trong lập tức xôn xao bàn tán.
“Như Yên thật có phúc, vừa nhanh đã bay lên cành cao thành phượng hoàng. Thật hâm mộ.”
“Suỵt, đừng nói bừa. Người ta giờ là di nương rồi, không phải để bọn mình bàn tán đâu.”
“……”
Bùi Tri Chi thoáng khựng tay khi đang ăn, trong đầu thoáng hiện lại chuyện kiếp trước.
Ngụy Hằng là nhị công tử phủ quốc công, thân phận tôn quý, chưa cưới chính thê thì các thiếp thất hay nha hoàn ấm giường đều không được phép mang thai.
Nàng từng hầu hạ hắn suốt một năm, mỗi lần bị giày vò xong đều phải uống bát lớn thuốc tránh thai.
Thuốc tránh thai ấy hại thân, uống lâu còn có thể mất khả năng mang con.
Dù là Như Yên hay nàng, cũng chỉ là tầng đáy của xã hội. Dẫu được Ngụy Hằng đoái hoài, thân phận cũng chẳng khá hơn là bao.
Đợi đến khi hắn cưới vợ, trong phủ đầy rẫy thiếp thất, thậm chí còn chẳng bằng một nha hoàn. Ít nhất nha hoàn còn có tự do, vận khí tốt gặp chủ tử tử tế, tới hai mươi tuổi có thể chuộc thân, tìm người đáng tin cậy mà gửi gắm cuộc đời.
Mấy nha hoàn trước kia thân thiết với Như Yên thấy Bùi Tri Chi đang thất thần liền liếc nhau cười khẩy, mở miệng mỉa mai:
“Chà, ai kia chẳng phải trước kia ỷ vào nhan sắc mà bắt nạt người khác đấy sao? Sao giờ lại câm như hến vậy?”
“Đúng đó, từng đắc tội với Như Yên tỷ nhiều như thế, giờ người ta thành di nương rồi, chắc chắn ngươi không dễ chịu rồi!”
Nghe vậy, mấy nha hoàn đang ăn chung bàn với Bùi Tri Chi cũng lặng lẽ đứng dậy, rời sang bàn khác.
Chớp mắt, trên bàn chỉ còn lại Tiểu Như và Bùi Tri Chi.
Tiểu Như tức giận đặt đũa xuống, quát:
“Các ngươi thật quá đáng, trước kia A Chi còn giúp các ngươi làm việc…”
Người ta vốn thế, ham lợi sợ họa. Bùi Tri Chi giữ tay Tiểu Như lại, nhẹ lắc đầu.
Nàng vốn không để tâm. Dù sao, trên tay nàng vẫn còn một dấu vết của đêm hôm ấy.