Trong hoàng cung

Phó Vân Chi vừa rời khỏi cung của Hoàng hậu, biết được Ngụy Tránh đã tiến cung, liền lập tức chạy tới.

Nhìn thấy trên bãi cỏ có một nam nhân dáng người tuấn tú, tay chắp sau lưng, đang chỉ huy thao luyện binh lính, nàng liền nhấc chân định đi tới.

“Quận chúa, nơi này không thể tùy tiện ra vào.”

Phó Vân Chi nhíu mày: “Ngươi nhìn cho rõ, ta là quận chúa, ngươi dám cản ta?”

Thị vệ vẫn đứng chắn trước mặt, không hề dao động.

Quân doanh không phải nơi ai cũng có thể bước vào. Dù Phó Vân Chi mang thân phận quận chúa, cũng không thể phá lệ.

Không còn cách nào, nàng đành sai người đi gọi Ngụy Tránh ra.

Một lúc lâu sau, Ngụy Tránh mới đi ra.

Vừa thấy nữ tử đứng nơi cửa, hắn theo bản năng nghĩ đến Bùi Tri Chi, không biết lúc này nàng đang làm gì.

Phó Vân Chi thấy hắn xuất hiện, liền bước nhanh tới.

“Ngụy Tránh, mấy hôm trước ta tới tìm ngươi, vì sao ngươi không chịu gặp?”

Ngụy Tránh mặt không cảm xúc, ánh mắt lãnh đạm dừng lại trên người nàng.

“Nam nữ có biệt, trước kia chúng ta còn nhỏ, có thể cùng nhau chơi đùa. Giờ đã trưởng thành, tất nhiên phải giữ gìn khoảng cách.”

Nghe hắn nói như thế, Phó Vân Chi không vui trừng mắt nhìn hắn, giọng đầy phẫn uất:

“Ý ngươi là gì? Quan hệ giữa ta và ngươi cần phải kiêng kỵ sao? Huống hồ chúng ta còn có hôn ước, hiện tại ngươi nói những lời này là định phủ nhận ước hẹn ấy sao?”

Ngụy Tránh hơi nhíu mày, giọng bình tĩnh nhưng đáy mắt không hề chứa chút cảm tình:

“Chuyện khi xưa chẳng qua là hai nhà vui đùa, chưa từng coi là thật. Ta trước nay chỉ xem ngươi là muội muội…”

Chưa để hắn nói hết, Phó Vân Chi đã bật khóc:

“Nhưng ta thì luôn thật lòng thích ngươi! Từ nhỏ tới lớn đều như vậy! Nghe nói ngươi ra biên ải, ta vẫn luôn chờ ngươi trở về!”

Nói rồi, nàng bước tới, giữ chặt tay hắn:

“Tấm lòng của ta ngươi không phải không biết! Ta chỉ thích ngươi, chỉ muốn gả cho ngươi!”

Ngụy Tránh lạnh lùng thu tay về, lui lại một bước.

“Ta đã nói rồi, trước nay chỉ coi ngươi là muội muội, chưa từng có tình cảm nam nữ. Ngươi tốt như vậy, sau này nhất định sẽ gặp được người xứng đáng hơn. Còn ta, vốn không phải người nên gả cho ngươi.”

Nghĩ đến lần trước nàng suýt làm tổn thương Bùi Tri Chi, Ngụy Tránh không để tâm tới sắc mặt tái nhợt của nàng, tiếp tục nói:

“Về sau quận chúa đừng đến phủ Quốc công nữa, nam nữ phải giữ khoảng cách.”

Dứt lời, Ngụy Tránh xoay người định rời đi.

Những lời dứt khoát này, là lần đầu tiên nàng nghe thấy từ miệng hắn. Phó Vân Chi lắc đầu, vẻ mặt đau khổ:

“Không thể nào! Trước kia ngươi đối xử với ta tốt như vậy, vì sao giờ lại thành ra thế này?”

Nói đến đây, nàng như chợt nghĩ ra điều gì, trong đáy mắt thoáng qua một tia hung ác. Nàng lại bước tới, nắm chặt lấy tay hắn:

“Có phải ngươi đã thích người khác rồi đúng không? Có phải như thế không?”

Bị kéo đột ngột, đáy mắt Ngụy Tránh hiện lên vẻ không vui, liền giơ tay còn lại gỡ tay nàng ra:

“Thích ai là chuyện của ta, quận chúa không cần biết!”

Buông tay nàng ra xong, hắn lập tức xoay người đi vào quân doanh, không hề ngoảnh lại.

Phó Vân Chi nước mắt lưng tròng, toan đuổi theo giữ lại, nhưng lại bị thị vệ trước cửa chắn ngang.

Trông theo bóng lưng dứt khoát của hắn, nước mắt Phó Vân Chi rơi càng nhiều hơn.

---

Bên kia, tại hậu hoa viên

Bùi Tri Chi bị Ngụy Hằng dẫn tới hậu hoa viên, không biết hắn có ý định gì, ánh mắt đầy cảnh giác nhìn nam nhân trước mặt.

Hậu hoa viên phủ Quốc công cực kỳ xinh đẹp, do lão thái quân yêu thích hoa cỏ, nên nơi này được chăm chút kỹ lưỡng. Các loại hoa đủ sắc màu đua nở quanh năm, chưa từng tàn lụi.

Ngoài những người chuyên phụ trách trồng hoa, nơi này hiếm ai lui tới, ai cũng sợ không cẩn thận phá hỏng hoa mà bị lão thái quân trách tội.

Ngụy Hằng chẳng buồn để ý, cứ thế kéo Bùi Tri Chi đi thẳng vào giữa bụi hoa.

“Nhị công tử, chúng ta nên rời khỏi đây thôi. Nếu để lão thái quân biết được, sẽ trách phạt chúng ta mất.”

Nhìn những đóa hoa bị giẫm nát, cùng nam nhân bên cạnh đang nhìn nàng như hổ đói rình mồi, tim Bùi Tri Chi đập dồn dập đến nghẹn nơi cổ họng.

Ngụy Hằng nâng cằm nàng lên, từ bờ môi đỏ mọng nhìn sang đôi mắt ngập tràn sợ hãi mà nhẫn nhịn, khóe môi hắn khẽ nhếch lên.

“Sợ gì chứ? Không phải còn có ta đây sao.”

Chính vì có hắn, Bùi Tri Chi mới thấy sợ hãi.

Đối diện ánh mắt nóng rực của nam nhân, Bùi Tri Chi bỗng nhớ tới điều gì đó, siết chặt nắm tay, rồi nhân lúc hắn định tiến lại gần, bất ngờ đẩy hắn ra rồi quay đầu bỏ chạy.

Ngụy Hằng bị đẩy lảo đảo, nhìn theo bóng dáng nàng bỏ chạy, khuôn mặt tuấn tú lập tức trở nên lạnh lẽo, ánh mắt gắt gao khóa chặt nàng.

“Nếu ngươi dám chạy, ta sẽ nói với tổ mẫu, nói với đại ca, kể hết với bọn họ ngươi đã câu dẫn ta thế nào!”

Bước chân đang chạy của Bùi Tri Chi bỗng khựng lại. Nàng trừng to mắt nhìn hắn, trong ánh mắt đầy giận dữ xen lẫn hoảng sợ.

“Ngụy Hằng! Ngươi rốt cuộc muốn thế nào? Ngươi đã có được ta, đã thỏa mãn lòng dục, vì sao còn không chịu buông tha ta?”

Nghe nàng gọi thẳng tên mình, giọng lại mềm mại như nũng nịu, còn mang theo chút run rẩy, Ngụy Hằng cảm thấy trong lòng khoan khoái, nhướng mày cười.

“Ngươi muốn tự tới, hay để ta qua bắt ngươi về?”

“……”

Bùi Tri Chi thực sự rất muốn mặc kệ tất cả mà bỏ chạy, nhưng nhìn thấy nụ cười tà ác kia của Ngụy Hằng, nàng lại không đủ can đảm.

Điều khiến nàng sợ nhất, là để Ngụy Tránh biết nàng từng không biết liêm sỉ mà câu dẫn đệ đệ hắn.

Nghĩ tới đây, cuối cùng nàng vẫn nhấc chân, chậm rãi quay lại bên Ngụy Hằng.

Ngụy Hằng nở nụ cười hài lòng, đưa tay vuốt nhẹ má nàng, nụ cười dịu dàng đến mức chưa từng thấy qua.

“Thật ngoan.”

Hắn nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, cúi đầu thì thầm bên tai nàng:

“Có điều, vừa rồi ngươi lại dám bỏ chạy, ta nhất định phải phạt ngươi thật nặng, bằng không sau này ngươi lại muốn giương cánh bay đi mất.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play