Bùi Tri Chi không cam lòng, càng giãy giụa mạnh mẽ. Nếu để người khác trông thấy…

Cảm nhận được nàng phản kháng, Ngụy Hằng giữ chặt tay nàng, cúi đầu ngậm lấy đầu ngón tay nàng, giọng trầm khàn như thì thầm.

“Ngươi còn dám giãy nữa, ta liền đưa ngươi ra giữa sân mà chơi, cho cả phủ đến xem. Dù sao ta cũng chẳng ngại bị nhìn, ngươi muốn tiếp tục không?”

Khóe môi nam nhân cong lên đầy tà mị, trong mắt ánh lên tia hưng phấn khiến người lạnh sống lưng. Bùi Tri Chi biết, hắn nói được làm được.

Kiếp trước, hắn chẳng phải đã từng lôi nàng ra trước mặt bọn nha hoàn, làm ra chuyện đó sao? Có lần còn kéo nàng đến tận thanh lâu…

Vài lần liên tiếp bị hắn tra tấn đến mức vừa nghe thấy giọng đã run rẩy, nếu không phải nàng đã nói hết lời hay, chẳng biết hắn còn có thể nghĩ ra bao nhiêu cách khiến người sống không bằng chết.

Thấy nàng dần im lặng, Ngụy Hằng nheo mắt, gương mặt tuấn mỹ đầy vẻ hài lòng.

---

Tiểu Nguyệt nhìn thấy Bùi Tri Chi bị Ngụy Hằng kéo về phía hậu hoa viên, không dám chần chừ, lập tức quay người chạy về báo cho Như Yên.

Nghe tin, Như Yên liền dẫn theo Tiểu Nguyệt đuổi tới hậu hoa viên.

Nơi đó vốn hẻo lánh, ít người lui tới. Như Yên dè dặt bước tới, vừa ngẩng đầu nhìn liền thấy cảnh trước mắt, tức giận đến siết chặt nắm tay, móng tay cắm sâu vào da thịt.

Chỉ thấy trước mắt, Ngụy Hằng ôm lấy Bùi Tri Chi trong lòng. Nàng kia mềm mại dựa sát vào hắn, cả người toát lên vẻ quyến rũ mê người, khiến hắn vui đến không giấu nổi. Hắn nhẹ nhàng vuốt ve mặt nàng, cúi đầu hôn xuống, động tác rõ ràng ôn nhu đến lạ.

Như Yên đứng phía xa, nhìn rõ từng biểu cảm và cử chỉ của hai người, trong lòng như có lửa đốt.

Lần đầu tiên, đây là lần đầu tiên nàng thấy Ngụy Hằng ôn nhu như vậy.

Tại sao lại là Bùi Tri Chi? Con tiện nhân đó cũng xứng?

Bên cạnh, Tiểu Nguyệt trừng lớn mắt. Nhị công tử ngày thường luôn lười biếng, ham chơi, chẳng ngờ dáng người lại tốt đến thế. Áo vừa cởi xuống, cả người rắn chắc với làn da trắng nõn, thật khiến người không dám rời mắt.

Khuôn mặt tuấn mỹ kia, khi chìm trong tình sự lại lộ ra biểu cảm khiến người ta muốn chết chìm trong đó.

Chưa từng trải qua tình yêu, Tiểu Nguyệt ngây người nuốt nước bọt, thầm nghĩ chẳng lẽ nam nhân đều điên cuồng đến thế?

Như Yên giận đến gần mất lý trí. Khó trách bấy lâu nay Ngụy Hằng không muốn chạm vào mình, hóa ra là bị hồ ly tinh như Bùi Tri Chi câu mất hồn phách!

Nàng nghiến răng quay đầu lại, bắt gặp Tiểu Nguyệt còn đang ngơ ngẩn nhìn chằm chằm, tức đến run người. Nếu không sợ bị phát hiện, nàng đã sớm giáng cho con nha đầu này một cái tát.

Nàng hạ giọng, nghiến răng:

“Tiện tì! Đây là thứ ngươi có thể nhìn hay sao?”

Nghe Như Yên phẫn nộ, Tiểu Nguyệt vội vàng cúi đầu, thu ánh mắt lại.

“Chờ về phủ, ta sẽ xử lý ngươi!”

Như Yên lại quay đầu, nhìn hai người đang quấn quýt giữa biển hoa, thấy thần sắc vui thích hiện rõ trên mặt Bùi Tri Chi, nàng ghen đến điên người.

Tiểu Nguyệt đảo mắt, nhỏ giọng đề nghị:

“Di nương, không bằng giờ chúng ta về nói với lão thái quân, để người trừng trị tiện nhân kia một trận?”

Như Yên trừng mắt, hừ lạnh:

“Bây giờ nhị công tử đang để bụng tiện nhân đó, ngươi nói cho lão thái quân, nhị công tử không chừng lại nâng nàng lên làm di nương thật!”

Nghe thế, Tiểu Nguyệt càng không dám nhiều lời. Lại liếc trộm nhìn một cái, gò má đỏ ửng.

“Vậy làm sao bây giờ? Di nương định buông tha cho Bùi Tri Chi sao?”

Như Yên nghiến răng, mãi sau mới xoay người rời đi.

“Buông tha? Nằm mơ! Dám tranh nam nhân với ta, ta nhất định khiến nàng biết tay!”

Lúc rời đi, Tiểu Nguyệt còn quay đầu nhìn Ngụy Hằng một cái thật sâu, sau đó nhanh chóng theo sau.

Mọi thứ lại yên tĩnh trở về.

Ngụy Hằng tâm tình tốt, nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay nàng. Động tác vừa ôn nhu lại mị hoặc, khóe môi nhịn không được mà cong lên.

“Hôm nay ngoan như thế.”

Trước kia mỗi lần hắn chạm vào nàng, Bùi Tri Chi đều như thể muốn chết đi sống lại, thậm chí còn cắn hắn. Hôm nay lại ngoan ngoãn thế này, khiến hắn cực kỳ vui vẻ.

Bùi Tri Chi chỉ sợ hắn đem chuyện này nói cho Ngụy Tránh, để Ngụy Tránh biết nàng là hạng nữ nhân đê tiện, nên càng ra sức lấy lòng hắn.

Ngụy Hằng cao hứng, giọng nói cũng trở nên nhẹ nhàng hơn. Hắn ôm lấy eo nhỏ của nàng, đứng dậy dìu nàng theo.

Bùi Tri Chi không dám phản kháng, mặc hắn đưa đẩy. Gương mặt nhỏ nhắn đỏ ửng lên một mảng.

Ngụy Hằng ngậm lấy môi nàng, thỏa mãn ôm nàng vào lòng.

“Cùng ta về Thính Vũ Các, được không?”

Hắn không nỡ rời xa nữ nhân trong lòng. Nàng như viên kẹo mềm ngọt ngào, khiến hắn chỉ muốn giữ chặt không buông.

Lần đầu tiên trong đời, Ngụy Hằng lại cảm thấy bản thân chỉ muốn ở bên một nữ nhân, từng khắc, từng khắc đều không rời xa.

Nghe nam nhân dùng giọng điệu dịu dàng hỏi, Bùi Tri Chi ngửa đầu nhìn hắn.

Nàng không hiểu nổi. Dáng vẻ lúc này của Ngụy Hằng, tại sao lại giống một tiểu cô nương chưa từng biết yêu đến vậy?

Một người như hắn, kiêu ngạo, xuất thân cao quý, thứ gì cũng có. Theo lý, hẳn không nên coi nữ nhân ra gì mới đúng. Nhưng bây giờ, hắn lại vì nàng mà dịu dàng đến mức khiến người khó lòng tin nổi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play