Từ sau lần bị hôn đó, Bùi Tri Chi nhất thời không biết phải đối mặt với Ngụy Tránh thế nào. Nàng cảm thấy bản thân không xứng, nhưng lại không sao khống chế nổi tình cảm trong lòng.

Kiếp trước, sau khi câu dẫn Ngụy Hằng, nàng chỉ là một nha đầu hầu giường, bị biết bao kẻ trong phủ giễu cợt mỉa mai, nói nàng dẫu có hao hết tâm tư bò lên giường chủ tử, cũng chỉ là người hầu hạ kẻ khác cả đời.

Lúc ấy, chẳng ai coi trọng nàng, ngày ngày đều phải chịu đựng sự khiêu khích và chế giễu của bọn hạ nhân.

Thế nhưng làm nha đầu hầu giường, tiền công mỗi tháng của nàng thực sự tăng lên không ít, đủ để chữa bệnh cho muội muội, đủ để giúp họ sống khá hơn một chút.

Khi đó, nàng chỉ là một hạ nhân nhỏ bé, chẳng ai để ý đến, duy chỉ có Ngụy Tránh, trong lúc nàng lặng lẽ rơi lệ, từng mở miệng hỏi một câu: "Xảy ra chuyện gì vậy?", hoặc đưa cho nàng một chiếc khăn tay.

Ngụy Tránh có thể nói là ánh sáng của đời nàng kiếp trước.

Một người như thế, lấy thân phận hiện giờ của nàng, chỉ cần lại gần cũng đã thấy là làm bẩn hắn.

Đang khi Bùi Tri Chi thất thần, nàng trông thấy thanh kiếm đặt trên bàn đá trong sân.

Mỗi sáng sớm, Ngụy Tránh đều luyện kiếm tại đây. Thanh kiếm này luôn mang theo bên người, chắc hôm nay rời đi gấp quá nên để quên.

Nghĩ thế, Bùi Tri Chi vội ôm kiếm, chạy về phía cổng chính.

Ngụy Tránh vừa phát hiện mình quên lấy kiếm, đang định quay lại thì thấy Bùi Tri Chi ôm kiếm chạy đến.

Bên cạnh, Triệu Tứ liếc mắt trộm nhìn thanh kiếm trong tay nàng, sắc mặt thoáng đổi, lại len lén nhìn về phía Ngụy Tránh.

Đại công tử vốn rất không thích ai chạm vào đồ vật của mình. Thanh kiếm này ngay cả hắn cũng không dám đụng đến.

Không để ý đến ánh mắt của Triệu Tứ, Bùi Tri Chi chạy tới, đưa kiếm ra trước mặt.

“Đại công tử, kiếm để quên.”

Trên mặt Ngụy Tránh vẫn bình tĩnh, không hề tỏ vẻ tức giận. Hắn nhìn nàng chạy vội đến, khuôn mặt phấn nộn đỏ bừng, miệng nhỏ thở gấp, dáng vẻ như vừa mừng vừa lo, không biết nên giận từ đâu.

Hắn khẽ há miệng định nói gì đó, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu. Cuối cùng, chỉ lặng lẽ nhìn nàng một cái, rồi giơ tay nhận lấy kiếm.

Từ xa, Ngụy Hằng đi tới, vừa vặn bắt gặp cảnh Bùi Tri Chi đỏ mặt đưa kiếm cho Ngụy Tránh. Hắn nheo mắt, khóe môi nhếch lên đầy châm chọc.

Quả nhiên là nữ nhân này vẫn còn chưa nhớ bài học lần trước. Xem ra còn trừng phạt quá nhẹ, mới khiến nàng quên mất bản thân là ai.

Thấy Ngụy Tránh lên ngựa rời đi, Bùi Tri Chi đứng nhìn một lúc lâu rồi mới xoay người quay về.

Trên đường trở lại, nàng không hay biết phía sau có người bám theo.

Ngay khi nàng sắp bước vào Thanh Phong Uyển, đột nhiên cảm thấy eo bị một bàn tay to siết chặt từ phía sau. Chưa kịp hét lên, đã bị kéo thẳng ra sau núi giả.

Thấy rõ người trước mặt, sắc mặt Bùi Tri Chi tái nhợt, giọng run rẩy:

“Nhị công tử!”

Thấy nàng sợ hãi, Ngụy Hằng mỉm cười, nhặt lọn tóc buông trước ngực nàng, chậm rãi quấn quanh ngón tay thưởng thức.

“Lời ta nói lần trước, ngươi dường như không để trong lòng.”

Cảm nhận được khí thế không thiện của hắn, Bùi Tri Chi muốn lui về sau, nhưng bị hắn kề sát quá gần, căn bản không thể thoát thân.

“Không có… nô tỳ không có…”

Trên mặt Ngụy Hằng mang theo ý cười, khiến gương mặt tuấn tú có vẻ dịu dàng, nhưng trong mắt đen sâu thẳm lại lạnh như băng.

“Đại ca ta không thích ai đụng vào kiếm của hắn, ngươi biết không?”

Đôi mắt hạnh của Bùi Tri Chi trừng lớn đầy sợ hãi, lắc đầu liên tục.

Nàng chợt nhớ tới chuyện Ngụy Tránh không thích ai vào phòng mình hay động vào đồ đạc. Kiếm là vật quan trọng như vậy, vậy mà nàng lại cầm lấy, dẫu vậy lúc nãy hắn lại không hề tức giận.

Thấy nàng cúi đầu im lặng, Ngụy Hằng cười lạnh.

“Nhưng ngươi cầm kiếm của đại ca, hắn cũng chẳng nổi giận, có phải là vì hắn cũng có chút thích ngươi?”

“Thích nô tỳ ư?”

Bùi Tri Chi theo bản năng thốt ra. Nàng chưa từng nghĩ tới điều đó.

Nhìn thấy nàng ngạc nhiên, trong mắt lại ánh lên một tia mong chờ mơ hồ, sắc mặt Ngụy Hằng lập tức sa sầm. Hắn siết mạnh tóc nàng đang quấn trong tay.

Cơn tê rần lan khắp đầu, Bùi Tri Chi nhíu mày. Chưa kịp nói gì thì cổ đã bị bóp chặt.

Ngụy Hằng áp sát nàng:

“Ngươi không soi gương lại mình xem là thân phận gì, lại còn vọng tưởng đại ca ta sẽ để mắt tới ngươi? Ngươi đúng là hoang đường!”

Khó thở đến mức gần như ngạt, Bùi Tri Chi khó nhọc giơ tay đẩy hắn ra.

“Không có… nô tỳ chưa từng dám nghĩ như vậy… nô tỳ biết thân phận của mình…”

Nữ nhân này, rõ ràng là thích đến phát điên, vậy mà còn dám chối.

Thấy nàng bị siết đến đỏ bừng mặt, miệng đỏ mím lại gắng hít thở, Ngụy Hằng bỗng buông tay, cúi đầu hôn mạnh.

Vừa mới bị bóp cổ, giờ lại bị cưỡng hôn, đầu óc Bùi Tri Chi quay cuồng, trước mắt tối sầm rồi ngất lịm.

Cảm thấy thân thể nàng mềm oặt trong lòng, Ngụy Hằng giật mình ôm lấy. Nhìn thấy nàng thở yếu ớt, hắn tức đến bật cười. Đây là lần đầu tiên hắn thấy có người bị hôn đến mức ngất đi.

Hắn cúi xuống, cẩn thận hôn lên môi nàng lần nữa, chậm rãi truyền hơi thở cho nàng. Đợi đến khi nàng dần mở mắt, hắn mới chịu buông ra.

Không biết chuyện gì xảy ra, bản năng khiến Bùi Tri Chi siết chặt hắn trong tay. Đối diện với gương mặt đang cười của hắn, nàng vừa hoảng vừa sợ.

Không hiểu vì sao, thấy nàng ôm mình khẩn thiết như thế, Ngụy Hằng bất giác thấy tâm tình tốt hơn, liền bế bổng cả người nàng lên.

“Đưa ngươi tới một nơi.”

Nghe giọng điệu của hắn, Bùi Tri Chi biết chắc không phải nơi tốt lành gì, giãy giụa muốn thoát.

Ngụy Hằng ngoảnh lại liếc mắt một cái, nàng lập tức không dám động đậy, ngoan ngoãn đi theo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play