Bùi Tri Chi có thể hiểu được sự bất đắc dĩ của Tiểu Như. Dù gì thì các nàng cũng chỉ là hạ nhân thấp kém trong phủ Quốc công, ngay đến vận mệnh cũng không do bản thân nắm giữ.
Có thể hiểu, nhưng không có nghĩa là có thể tha thứ. Bùi Tri Chi chỉ cảm thấy toàn thân mệt mỏi rã rời, chưa từng khi nào kiệt quệ như lúc này.
Trước kia, nàng vẫn tưởng Ngụy Hằng không nhận ra nàng là nữ nhân đêm ấy, còn ôm chút ảo tưởng muốn giấu giếm chuyện này đi, để bản thân có tư cách yêu thích Ngụy Tránh. Nhưng chính Ngụy Hằng đã đánh tan giấc mộng ấy, hắn khiến nàng trở thành một nữ nhân thấp hèn, không còn tư cách để mơ tưởng tới Ngụy Tránh nữa.
“……”
Bùi Tri Chi không nhìn Tiểu Như thêm lần nào, xoay người rời đi.
Tiểu Như trông theo bóng lưng nàng khuất dần, khổ sở bật khóc.
Trở lại Thanh Phong Uyển, vẫn chưa thấy Ngụy Tránh trở về.
Triệu Tứ đang đứng tấn ngoài sân, trông thấy nàng thì vẫy tay:
“Ngươi đi đâu vậy? Cả ngày không thấy bóng dáng!”
Bùi Tri Chi gắng gượng nở nụ cười:
“Không có gì, ta có việc nên ra ngoài một chuyến. Đại công tử đã về chưa?”
Triệu Tứ gãi đầu:
“Nghe nói bị đồng liêu kéo đi uống rượu, chắc muộn chút nữa mới về.”
Bùi Tri Chi khẽ gật đầu, cụp mắt đi vào phòng.
Nàng bước nhanh tới trước gương đồng, kéo cổ áo xuống, chỉ thấy trên cổ và ngực loang lổ dấu vết đan xen, hình ảnh ban ngày tức thì hiện về khiến nàng sợ hãi.
Đêm khuya
Khi Ngụy Tránh trở về, trông thấy ánh đèn trong phòng đối diện vẫn sáng, liền nhíu mày, xoay người bước sang.
Đến cửa, liền nghe thấy tiếng nước vang lên bên trong. Qua cửa sổ, hắn trông thấy bóng dáng nữ nhân in lên ô kính, cổ nàng mảnh khảnh, đang ra sức chà lau.
Chỉ liếc một cái, trong người Ngụy Tránh đã dâng lên một cơn nóng khô khốc, hắn cụp mắt, xoay người ra sân ngồi hít thở lấy lại bình tĩnh.
Bùi Tri Chi tắm rửa xong, vừa ra đổ nước thì thấy trong sân có người ngồi. Nhìn kỹ lại là Ngụy Tránh, tay nàng bất giác siết chặt quai thùng.
“Đại công tử!”
Ngụy Tránh quay đầu, trông thấy Bùi Tri Chi đang xách thùng nước đi ra.
Lúc này, nàng vừa mới tắm xong, khuôn mặt xinh xắn hơi đỏ ửng, giống như quả đào chín mọng mê người, khiến người ta không khỏi động lòng. Y phục trên người nàng lại lỏng lẻo, thậm chí thấp thoáng có thể nhìn thấy…
Cảm giác được ánh mắt nóng rực của nam nhân, Bùi Tri Chi vội buông thùng nước.
“Đại công tử có đói bụng không? Có muốn ta nấu bát mì?”
Ngụy Tránh lặng lẽ nhìn nàng hồi lâu, rồi bước tới gần.
Thấy hắn tới gần, Bùi Tri Chi theo bản năng lùi mấy bước.
Ngụy Tránh vừa đến gần đã nhìn rõ dấu hôn mờ trên cổ nàng. Dù nàng đã cố tình che đậy, nhưng vẫn không thoát khỏi ánh mắt của hắn.
Chỉ thoáng liếc qua, sắc mặt lạnh nhạt thanh lãnh thường ngày liền tan biến. Trong đôi mắt đen thẳm thoáng hiện ý vị phức tạp, hắn đột nhiên nắm lấy tay Bùi Tri Chi.
Nàng bị kéo mạnh, trong chớp mắt đã rơi vào lòng ngực hắn.
Bùi Tri Chi ngẩng đầu nhìn hắn, khó hiểu hỏi:
“Đại công tử?”
Ánh mắt Ngụy Tránh gắt gao dán vào dấu vết trên cổ nàng, đôi mắt sâu thẳm như phủ kín băng giá.
Bùi Tri Chi vừa định mở miệng, sau lưng chợt vang lên tiếng gọi.
Triệu Tứ ngái ngủ đi ra, thấy hai người đứng ở cửa thì lên tiếng:
“Đại công tử đã về rồi!”
Nghe vậy, Bùi Tri Chi quay đầu nhìn lại.
Ngụy Tránh sắc mặt lạnh như băng, liếc Triệu Tứ một cái:
“Lại đây đổ nước!”
Triệu Tứ mơ mơ màng màng, đưa mắt nhìn hai người một lượt, nghe lời bước tới xách thùng nước, rồi rời đi.
Bùi Tri Chi không hiểu vì sao sắc mặt Ngụy Tránh lại kỳ lạ như thế, chỉ thấy mặt hắn đỏ bừng, đoán là uống hơi nhiều.
Nàng mỉm cười:
“Đại công tử chờ một lát, ta đi nấu canh giải rượu!”
Thấy nàng còn cười dịu dàng như thế, trong lòng Ngụy Tránh càng thêm tức giận.
“Không cần, để Triệu Tứ làm!”
Triệu Tứ vừa quay lại nghe câu ấy, như sét đánh ngang tai, mắt trợn tròn:
“Đại công tử, ta đâu biết nấu!”
Ngụy Tránh tức giận, trừng mắt nhìn hắn.
Bùi Tri Chi cười nhẹ xấu hổ:
“Không sao, ta dạy cho ngươi!”
Ngụy Tránh liếc nàng một cái, trong lòng vẫn bị dấu hôn kia đâm cho đau nhói, hầm hầm quay người trở về phòng.
Triệu Tứ nhăn nhó đi tới:
“Đại công tử sao thế?”
Bùi Tri Chi mỉm cười:
“Không sao, có lẽ là say rượu. Ngươi về nghỉ trước đi, ta đi nấu canh giải rượu.”
Ngụy Tránh trở lại phòng, trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh Bùi Tri Chi và dấu vết chói mắt trên cổ nàng.
Càng nghĩ càng tức, hắn hận không thể ngay lập tức bước ra chất vấn, rốt cuộc dấu vết kia do ai lưu lại, nàng sao có thể cùng người khác làm ra loại chuyện ấy?
Đang lúc ngập tràn phẫn nộ, cánh cửa phòng bị đẩy ra.
Ngụy Tránh lạnh lùng nhìn về phía cửa, thấy Bùi Tri Chi bưng canh bước vào.
Nàng thấy sắc mặt hắn lạnh lẽo, mím môi bước tới đặt bát canh lên bàn:
“Đại công tử, đây là canh giải rượu.”
Ngụy Tránh liếc nhìn bát canh, sắc mặt không chút cảm xúc.
Bùi Tri Chi siết chặt tay, lặng lẽ đứng một bên.
Một lúc lâu sau, hắn mới đưa tay, nhấp một ngụm canh.
Chỉ mới chạm môi, hắn đã đặt bát xuống.
Bùi Tri Chi khó hiểu hỏi:
“Có chuyện gì sao? Quá nóng à?”
Ngụy Tránh lười biếng tựa vào ghế:
“Tự ngươi nếm thử.”
Bùi Tri Chi nhíu mày, cầm lấy bát uống một ngụm.
Không ngờ, vừa nuốt xuống, eo nàng đã bị siết chặt, cằm cũng bị nâng lên, môi lập tức nóng bỏng.
Bùi Tri Chi trợn tròn mắt, chỉ thấy Ngụy Tránh ngậm lấy môi nàng, đem ngụm canh vừa rồi truyền sang miệng hắn, lại còn hôn rất lâu.
Mãi tới khi buông ra, bát canh trên tay nàng cũng bị hắn cầm lấy, ngửa đầu uống cạn.
“……”
Tim Bùi Tri Chi đập thình thịch như trống trận, kinh ngạc nhìn nam nhân trước mặt.
Uống xong, Ngụy Tránh đưa bát trả lại tay nàng, xoay người đến bên giường cởi áo.
“Được rồi, ngươi ra ngoài đi.”
Đầu óc Bùi Tri Chi quay cuồng, nghe thấy giọng nói ấy liền vội vàng rời khỏi phòng.
Mãi đến khi bước về phòng mình, nàng mới hoảng hốt nhận ra chuyện vừa xảy ra.
Ngụy Tránh hôn nàng. Hắn thế mà lại hôn nàng!
Bùi Tri Chi mở to đôi mắt, ngẩn ngơ nhìn sang phòng đối diện, lại đưa tay sờ lên môi.
Không phải ảo giác. Vừa rồi, Ngụy Tránh thật sự hôn nàng.
Nàng nhất thời không biết nên vui hay nên buồn. Vui vì Ngụy Tránh hôn nàng, buồn vì bản thân không còn tư cách thích hắn nữa.
Nghĩ tới chuyện ban ngày, lòng nàng trĩu nặng, rũ mắt quay vào phòng như người mất hồn.
Trong phòng, Ngụy Tránh siết chặt nắm tay, cũng không ngờ chỉ vì một lần không kiềm chế được, hắn lại hôn nàng.
Rõ ràng trong lòng còn đang rất tức giận, vậy mà chỉ cần nhìn thấy nàng liền không thể khống chế được bản thân muốn lại gần.
Ngụy Tránh khẽ nhíu mày, hồi tưởng lại nụ hôn vừa rồi, lòng càng rối loạn.