Bị ném mạnh lên giường, Bùi Tri Chi vừa lồm cồm bò dậy đã trông thấy nam nhân kia đang bắt đầu cởi quần áo.
Nàng mở to mắt, môi run rẩy từng chặp.
Ngụy Hằng vừa cởi áo, để lộ vòng eo rắn chắc, cúi người đè nàng xuống giường lần nữa.
Bùi Tri Chi nhíu chặt hàng mày, đưa tay cố sức đẩy hắn ra.
Thấy nàng giãy giụa dưới thân mình, Ngụy Hằng bật cười khoái trá, căn bản không thèm để tâm đến sự chống cự của nàng, gương mặt tuấn tú tràn đầy vẻ đắc ý như đã nắm chắc phần thắng.
“Ngươi nên tiết kiệm chút sức lực đi, sẽ không có ai tới cứu đâu!”
Lời hắn nói không sai, trong phủ Quốc công, hắn chính là trời.
Bùi Tri Chi không khống chế được nước mắt, vành mắt đỏ ửng, giọt lệ lăn dài không ngừng, càng khiến Ngụy Hằng thêm kích thích.
“Không được… ngươi không thể đối xử với ta như vậy… ta chưa từng chọc giận ngươi mà…”
Thấy nàng khóc lóc đáng thương, Ngụy Hằng giơ tay lau nước mắt cho nàng, động tác dịu dàng đến kỳ lạ, khiến Bùi Tri Chi mở to mắt kinh ngạc nhìn hắn.
“Ngươi tưởng đêm đó ngươi trốn được rồi thì sẽ an toàn? Tưởng trốn vào Thanh Phong Uyển thì ta bó tay? Ngươi quá ngây thơ!”
Bùi Tri Chi toàn thân run rẩy, cắn môi thật chặt, hồi lâu mới phát ra tiếng nói run rẩy:
“Ta… ta không hiểu nhị công tử đang nói gì…”
“Không hiểu cũng chẳng sao, vậy bắt đầu thôi!”
Đôi mắt hạnh trừng to đầy kinh hoảng, Bùi Tri Chi giơ tay định che phần ngực, nhưng cổ tay đã bị hắn siết chặt, không thể động đậy.
Ngụy Hằng đưa tay chạm đến dấu răng rõ ràng trên người nàng, bật cười trầm thấp, rồi bóp chặt cổ nàng.
“Đêm đó ngươi cắn ta một miếng, ta vốn không phải kẻ thù dai, nhưng đã cắn ta một ngụm, ta đương nhiên phải trả lại đầy đủ.”
Vừa dứt lời, hắn liền cúi người cắn xuống xương quai xanh phía bên kia của nàng.
Bùi Tri Chi đau đến nhíu mày, nghiến răng chịu đựng.
Cảm nhận được vị máu tanh lan trong miệng, Ngụy Hằng liếm khóe môi, rồi cúi xuống môi nàng.
“Nếm thử máu của chính mình xem.”
Bị hôn bất ngờ, đầu óc Bùi Tri Chi choáng váng, nàng vội né tránh, không muốn để hắn hôn.
Trong mắt Ngụy Hằng thoáng lóe tàn nhẫn, siết chặt gương mặt nàng.
Đôi tay được tự do, Bùi Tri Chi cố gắng đẩy hắn ra, nhưng sức nàng chẳng khác nào muỗi đốt đá.
Ngụy Hằng buông môi nàng ra, cúi đầu tiếp tục hôn lên cổ nàng.
“Xin công tử buông tha nô tỳ…”
Hắn chẳng thèm để tâm đến tiếng van xin của nàng, khóe môi nhếch lên nụ cười tà ác, ghé sát tai nàng thì thầm:
“Nghĩ cho kỹ, nếu ngươi dám gọi người đến, ta cũng không ngại để mọi người cùng xem ta đối xử với ngươi thế nào. Đến lúc đó, đừng hối hận.”
Bùi Tri Chi mở to mắt, sắc mặt tái mét.
Giọng nói yếu ớt mang theo nước mắt:
“Nhị công tử, cầu xin ngươi buông tha ta… ta chỉ là lúc trước hồ đồ mới làm ra chuyện đó… ta biết sai rồi… xin ngươi tha cho ta…”
“Muộn rồi!”
Ngụy Hằng nắm cằm nàng, mặc nàng giãy giụa, cúi xuống hôn sâu.
Bùi Tri Chi muốn hét lên cầu cứu, nhưng nhớ tới lời hắn vừa nói, chỉ có thể nghẹn ngào nuốt xuống, đỏ hoe mắt cố sức vùng vẫy lần cuối.
……
Ngoài cửa, Tiểu Như nghe thấy âm thanh kêu cứu rồi sau đó là tiếng r*n rỉ uất nghẹn, chỉ biết ôm đầu, ngồi xổm dưới đất, khổ sở đến phát run.
“Xin lỗi A Chi, xin ngươi tha thứ cho ta…”
Lần này, Ngụy Hằng dường như cố ý trút giận, hoàn toàn không nương tay.
Thấy nàng nhíu mày vì đau đớn, hắn cười ha hả.
“Ngươi giống như có ý với đại ca ta!”
Nghe hắn nói đầy chắc chắn, Bùi Tri Chi cắn chặt răng.
Khóe môi Ngụy Hằng hiện lên nụ cười châm chọc.
“Ngươi cũng nên soi gương lại mình đi, thân phận gì, bộ dạng gì. Đại ca ta là Đại tướng Hộ quốc, ngươi cũng xứng?”
Nghe vậy, nước mắt nàng rơi càng nhiều.
Thấy nàng khóc đến mắt đỏ hoe, dáng vẻ vừa nhẫn nhịn vừa uất ức, Ngụy Hằng ngẩng đầu, khóe môi cong lên đầy mãn nguyện.
Đến khi Bùi Tri Chi tỉnh lại, trời ngoài cửa sổ đã dần tối.
Nàng khẽ nhúc nhích, nghe bên cạnh có tiếng nước rót, liền ngẩng đầu nhìn sang.
Chỉ thấy Ngụy Hằng đã mặc chỉnh tề, thảnh thơi ngồi bên cạnh uống trà, mặt cười nham hiểm.
Bùi Tri Chi cắn môi đầy oán hận, nhưng biết mình không thể động vào hắn nửa phần.
Cắn răng chống đỡ đau đớn, nàng gượng dậy mặc lại y phục.
Ngụy Hằng không rời mắt, đặc biệt là nhìn những dấu vết chính tay mình lưu lại trên người nàng, càng thêm thỏa mãn với cảm giác chiếm hữu.
Quá xinh đẹp, càng nhìn càng vui mắt.
Bùi Tri Chi không muốn nhìn hắn, mặc xong liền định rời đi.
Ngụy Hằng đưa tay giữ nàng lại, nhướng mày nhìn nàng.
Bùi Tri Chi đỏ hoe mắt, môi run lên:
“Ngụy Hằng, ngươi đã đạt được điều ngươi muốn rồi, có thể buông tha ta được không?”
Lần đầu tiên có nữ nhân dám gọi thẳng tên hắn như vậy, Ngụy Hằng vốn nên giận, nhưng không hiểu sao, khi là Bùi Tri Chi gọi, hắn lại cảm thấy cái tên ấy nghe thật dễ chịu.
“Ngươi gọi ta là gì? Gọi lại lần nữa xem.”
Tên nam nhân này… Bùi Tri Chi tức đến suýt không kìm được mà tát cho hắn một cái.
“Nhị công tử, xin ngươi buông tha ta. Về sau ta sẽ không chọc giận ngươi, cũng sẽ không xuất hiện trước mặt làm ngươi chướng mắt. Xin ngươi thương tình mà tha cho ta.”
Thấy nàng không chịu gọi tên hắn nữa, Ngụy Hằng nheo mắt, tuấn diện từ từ sát lại gần.
“Buông tha ngươi, để ngươi đi quyến rũ đại ca ta sao?”
Bùi Tri Chi thừa hiểu bản thân không xứng với Ngụy Tránh, nay càng chẳng còn trong sạch để mơ tưởng gì nữa.
Nàng cúi đầu, nước mắt lã chã rơi.
“Không có… ta chưa từng nghĩ tới chuyện quyến rũ đại công tử…”
Thấy nàng khóc, Ngụy Hằng túm lấy cổ tay nàng.
“Ta cảnh cáo ngươi, mặc kệ trước kia ngươi nghĩ gì, bây giờ ngươi đã là nữ nhân của ta. Nếu còn để ta thấy hay nghe thấy chuyện ngươi tiếp cận đại ca, ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết.”
“Ngươi biết rõ thủ đoạn của ta, cũng biết ta hoàn toàn làm được. Nhớ kỹ lời ta nói.”
Bùi Tri Chi cắn môi, siết chặt tay áo.
Lời hắn nói rõ ràng là không định buông tha nàng!
“Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời, ta sẽ không bạc đãi ngươi. Nhưng nếu…”
Nói đến đây, Ngụy Hằng bóp cổ nàng, áp sát tai nàng thì thầm:
“Nhưng nếu còn dám giở trò với ta như trước, ta tuyệt đối không dung tha ngươi!”
Bùi Tri Chi không nhớ mình đã rời khỏi gian phòng kia bằng cách nào. Vừa bước ra cửa, nàng đã thấy Tiểu Như quỳ rạp trên đất, vừa thấy nàng liền chạy tới đón.
“A Chi, ngươi đừng trách ta… ta cũng bị ép buộc…”