Bùi Tri Chi vừa làm xong bữa cơm, Ngụy Tránh cũng vừa lúc trở về.

Nam nhân mặc triều phục đỏ thẫm, mày mắt hơi cụp, vẻ mặt lạnh nhạt, toàn thân toát ra khí chất nghiêm nghị chính trực.

Triệu Tứ bưng bát cơm đi ra, trông thấy Ngụy Tránh, liền reo lên:

“Đại công tử cuối cùng cũng về, mau lại ăn cơm, A Chi nấu ăn rất ngon!”

Dứt lời, hắn lại vùi đầu ăn tiếp.

Ngụy Tránh liếc nhìn Bùi Tri Chi, đáy mắt thâm sâu mang theo ý cười, xoay người bước vào phòng.

“Lại đây, thay y phục cho ta.”

Khóe miệng Bùi Tri Chi khẽ cong, vội vàng đi theo vào trong.

Vào đến phòng, thấy nam nhân đang đứng sau bình phong, dang tay ra chờ nàng đến thay đồ, Bùi Tri Chi vui vẻ tiến lại gần.

Tay chân nàng nhanh nhẹn, chẳng mấy chốc đã giúp Ngụy Tránh cởi hết triều phục.

Ngụy Tránh rũ mắt nhìn nàng, thấy nàng cố ý tránh ánh mắt của mình, trong lòng âm thầm bật cười.

Cảm giác được ánh mắt trên đỉnh đầu, động tác của Bùi Tri Chi càng thêm vội vã. Nàng quay người lấy y phục, không ngờ tà váy lại vướng phải chân, suýt nữa ngã nhào xuống đất.

Trong khoảnh khắc đó, eo nàng bỗng siết chặt, đã bị Ngụy Tránh kéo vào trong lòng.

Bùi Tri Chi trợn tròn mắt, đối diện với đôi mắt đen thẳm sâu thẳm kia, hô hấp đều ngưng lại.

Ngụy Tránh thả nàng ra, xoay người lấy y phục mặc lên người.

Thấy vậy, Bùi Tri Chi cắn môi, chẳng lẽ đại công tử cảm thấy nàng quá vụng về, đến cả thay y phục cũng không làm được?

Ngụy Tránh chỉnh tề lại y phục, quay đầu nhìn nàng:

“Sau này đi đứng nhớ cẩn thận, ta không thể lúc nào cũng ở cạnh ngươi được.”

Nghe vậy, đôi mắt Bùi Tri Chi mở lớn, không thể tin nhìn hắn.

Không hiểu vì sao, rõ ràng chỉ là một câu nói rất đỗi bình thường, nhưng lại khiến lòng nàng như được an ủi.

Ngực chợt như có nai con nhảy nhót, nàng mỉm cười rạng rỡ:

“Dạ, ta sẽ chú ý!”

Dứt lời, vui vẻ đi theo Ngụy Tránh ra ngoài.

Chính Ngọ

Ngụy Tránh vào cung luyện binh, Bùi Tri Chi rảnh rỗi cầm chổi quét dọn sân, chợt thấy một thị vệ đi đến.

“Bùi Tri Chi, có người tìm ngươi!”

Thanh Phong Uyển là nơi ở của Ngụy Tránh, không có hắn cho phép, ngay cả lão thái quân cũng không thể vào.

Nghe có người tìm, Bùi Tri Chi thoáng giật mình, bản năng cảm thấy là Ngụy Hằng, tay bất giác siết chặt cán chổi.

“Ai tìm ta vậy?”

“Một nha hoàn, tên là Tiểu Như.”

Nghe đến là Tiểu Như, Bùi Tri Chi mới thở phào nhẹ nhõm.

“Được, đa tạ thị vệ đại ca, ta sẽ ra ngay.”

Nàng buông đồ trong tay, bước nhanh ra khỏi Thanh Phong Uyển.

Vừa đến cổng, đã thấy Tiểu Như đứng đó, sắc mặt trắng bệch.

Bùi Tri Chi nhíu mày, bước tới gần:

“Tiểu Như, ngươi làm sao vậy?”

Tiểu Như lắc đầu, gượng cười:

“A Chi, ngươi đi theo ta một chút.”

Nói xong liền xoay người đi, không để Bùi Tri Chi kịp hỏi thêm.

Bùi Tri Chi chau mày, bước theo sau.

Tiểu Như dẫn nàng đến khu tiền viện trong phủ, nơi ở của đám hạ nhân phục vụ chủ tử. Từ khi Bùi Tri Chi chuyển đi, nơi này chỉ còn mình Tiểu Như.

Vừa bước vào phòng, đã thấy Tiểu Như đang đưa lưng về phía mình, sắc mặt tái nhợt.

Bùi Tri Chi càng thêm lo lắng, bước nhanh tới:

“Tiểu Như, ngươi thật sự bị sao vậy?”

Nghe tiếng nàng, Tiểu Như giống như bị dọa sợ, vội quay người lại.

Bùi Tri Chi nắm lấy tay nàng, định hỏi han, vừa cúi đầu liền thấy vết thương trên tay Tiểu Như.

“Sao lại như vậy?”

Nàng kinh hoảng vạch tay áo nàng lên, chỉ thấy cánh tay chi chít vết thương, cũ mới chồng chất, nhìn vô cùng thảm.

Tiểu Như cúi đầu, trong mắt ngân ngấn nước, khẽ nói:

“Không sao đâu, ngươi đừng bận tâm tới ta.”

Bùi Tri Chi nhìn mà xót xa, lắc đầu:

“Sao lại không sao được? Ai đã làm ra chuyện này? Là Như Yên phải không? Có phải nàng ta giận ta nên trút giận lên ngươi?”

Tiểu Như cắn môi, liếc mắt nhìn về phía cửa.

Bùi Tri Chi theo ánh mắt nàng nhìn lại, liền thấy Ngụy Hằng đứng đó, tà mị cười lạnh.

“Là ta đánh.”

Trong hoàng cung.

Phó Hoài Xuyên khoanh tay đứng trên tường cao, nhìn xuống nam tử có vóc dáng cao lớn, phong thái bất phàm dưới sân.

Lưu thượng thư bên cạnh thản nhiên nói:

“Ngụy Tránh hiện là Hộ quốc Đại tướng quân của Đại Chu, mỗi ngày đều vào cung luyện binh. Hiện nay mấy vị hoàng tử đều dốc sức lấy lòng hắn, ai được Ngụy Tránh hậu thuẫn, kẻ đó liền có thể vững vàng đoạt vị.”

Phó Hoài Xuyên nở nụ cười, khí chất nho nhã nhưng tự phụ lan tỏa khắp người.

“Ngụy Tránh là tâm phúc của phụ hoàng, làm người ngay thẳng, một lòng trung thành, sao có thể đầu phục ai được.”

Lưu thượng thư khẽ cười:

“Dù có thanh liêm cỡ nào thì cũng là con người, mà đã là người thì sao không có lòng ham muốn? Gần đây Thất điện hạ ngài biểu hiện rất nổi bật, nếu có thể kéo Ngụy Tránh về phe mình, những hoàng tử khác e là chẳng còn ai sánh bằng.”

Phó Hoài Xuyên cười nhẹ, song nụ cười không chạm đến đáy mắt.

“Ham muốn và dã tâm…”

Ngụy Tránh tựa như cảm giác được có người đang nhìn mình, ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén nhìn về phía nam nhân trên cao, trong mắt hiện lên sát khí lạnh lẽo.

**……

Ngụy Hằng nhếch môi cười, ánh mắt hẹp dài thâm trầm dừng trên người Bùi Tri Chi.

“Là ta đánh.”

Thấy Ngụy Hằng xuất hiện, Bùi Tri Chi như nhớ ra điều gì, không thể tin quay sang nhìn Tiểu Như.

Tiểu Như bị ánh mắt ấy dọa sợ, không dám đối diện, lập tức quay đầu muốn rời đi.

Bùi Tri Chi giữ chặt nàng, mắt đỏ hoe, nghẹn ngào hỏi:

“Vì sao ngươi lại lừa ta?”

Tiểu Như cắn môi, hất tay nàng ra, chạy vụt ra ngoài, còn tiện tay khóa cửa lại.

Nhìn thấy Ngụy Hằng chậm rãi bước tới, đầu óc Bùi Tri Chi rối bời, nhất thời không biết nên sợ người nam nhân trước mặt, hay nên đau lòng vì tỷ muội thân thiết lại phản bội mình.

Thấy đôi mắt nàng đỏ lên vì ấm ức, Ngụy Hằng bật cười, bước tới nâng cằm nàng lên.

“Giờ mới biết sợ thì có phải hơi muộn rồi không? Ngươi là kẻ đầu tiên dám đùa giỡn ta như vậy.”

Bùi Tri Chi hoảng hốt lắc đầu, ngẩng mặt cầu xin:

“Không phải... nhị công tử, ta không cố ý. Hôm ấy ta thật sự có việc mới không thể đến...”

Ngụy Hằng cười nhạt, ánh mắt như dã thú nhìn con mồi đang run rẩy.

Hắn đưa tay vuốt ve khuôn mặt trắng nõn của nàng, cúi đầu đặt lên môi nàng một nụ hôn.

Giọng hắn trầm thấp pha lẫn giễu cợt:

“Không sao, hiện tại ta đã không tức giận nữa.”

Bởi vì hắn đã tóm được con thỏ không nghe lời, giờ chính là lúc hưởng thụ, không rảnh để nổi giận.

Bùi Tri Chi run rẩy cả người, ngẩng đầu nhìn hắn, trong lòng hiểu rõ với thủ đoạn của Ngụy Hằng, hắn sao dễ dàng bỏ qua như vậy.

Nàng cắn môi, đẩy hắn ra rồi chạy về phía cửa. Ngụy Hằng không ngăn, chỉ đứng đó nhìn.

Chạy đến nơi, nàng dùng sức đẩy cửa, nhưng phát hiện cửa đã bị khóa từ bên ngoài, hoàn toàn không thể mở ra.

Ngụy Hằng chậm rãi bước tới, giữ chặt tay nàng…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play