Ngụy Hằng một đường hầm hầm tới Thanh Phong Uyển, sắc mặt u ám khiến thị vệ trông cửa cũng không dám ngăn cản.
Triệu Tứ đang canh giữ trong viện, thấy Ngụy Hằng nổi giận đùng đùng đi tới, vội bước ra ngăn lại.
“Nhị công tử, không có lệnh của đại công tử, ngài không thể tùy tiện tiến vào.”
Ngụy Hằng mang đầy sát khí, liếc Triệu Tứ một cái, ánh mắt lạnh băng.
“Ngươi chỉ là một con chó giữ cửa, cũng dám cản đường ta? Tránh ra!”
Triệu Tứ vẫn đứng chắn trước cửa, cúi đầu, lễ độ lặp lại:
“Nhị công tử, không có lệnh của đại công tử, bất cứ ai cũng không thể vào.”
Ngụy Hằng nghẹn một bụng tức, giơ chân đá mạnh vào người hắn. Không ngờ Triệu Tứ vốn là người luyện võ, chẳng những không bị đá bay, ngược lại còn khiến Ngụy Hằng lảo đảo lui mấy bước.
Hắn giận tới mức mặt đỏ bừng, hai tay siết chặt thành quyền.
“Đại ca ta hiện giờ, có phải đang ở cùng con nữ nhân Bùi Tri Chi kia?”
Triệu Tứ nghĩ ngợi, rồi thành thật đáp:
“Đại công tử từ trước đến nay rất xem trọng người trong phòng, vốn là người cương trực, nghĩa khí. Hôm nay quận chúa vào phủ, không may làm Bùi Tri Chi bị thương. Công tử vừa mới mang thuốc qua đó.”
“Về phần bây giờ có ở cùng nhau hay không, ta không biết.”
Lời nói ngay thẳng, thân hình Triệu Tứ vẫn chắn chặt trước cửa.
Nghe đến đó, đáy mắt Ngụy Hằng thoáng hiện hung ác, hai hàm răng cắn chặt.
Nữ nhân Bùi Tri Chi kia, là kẻ đầu tiên dám giỡn mặt hắn như vậy. Nàng chẳng phải thích đại ca sao? Muốn quyến rũ đại ca? Vậy hắn sẽ hủy hoại nàng, để nàng biết hậu quả của việc dám chọc giận hắn là gì.
Nghĩ đến đây, Ngụy Hằng cố kìm nén cơn giận, khóe môi khẽ cong lên. Hắn nhìn chằm chằm căn phòng sáng đèn trong viện, sau đó xoay người rời đi.
Thấy hắn đi rồi, Triệu Tứ xoa chỗ vừa bị đá, thở dài.
Hắn thật không ngờ, đại công tử văn võ song toàn như vậy, mà đệ đệ lại chỉ được mỗi cái mã bề ngoài, vô dụng đến mức này.
Trong phòng.
Bùi Tri Chi vốn không biết chơi cờ, chứ đừng nói đến chuyện đánh cờ. Nàng thật sự rất muốn nói mình không biết, nhưng mỗi lần ngẩng đầu chạm phải ánh mắt ôn hòa đầy ý cười của nam nhân kia, lời vừa lên miệng liền nghẹn lại.
“Chỗ đó đặt sai rồi.”
Thấy nàng cầm quân trắng định đặt xuống, Ngụy Tránh liền đưa tay giữ lấy tay nàng.
Khoảnh khắc bàn tay bị nắm, ngực Bùi Tri Chi khẽ run.
Ngụy Tránh nắm tay nàng, đưa quân cờ đặt đúng vị trí, sau đó mới nhẹ nhàng buông ra.
Từ đó về sau, đầu óc Bùi Tri Chi liền mơ hồ, chẳng còn biết mình đang làm gì nữa.
Đến khi trời gần sáng, cơn buồn ngủ ập tới, nàng mới ngáp một cái, cố gắng mở đôi mắt mờ sương.
Ngụy Tránh thấy nàng ngáp, mũi đỏ ửng, đôi mắt to đầy mông lung, bộ dạng làm ra vẻ chăm chú lắng nghe, khóe môi không nhịn được hơi cong lên.
Cuối cùng, Bùi Tri Chi không chịu nổi nữa, quân cờ rơi khỏi tay, đầu nghiêng sang một bên.
Ngụy Tránh tay mắt lanh lẹ, lập tức đưa tay đỡ lấy.
Bùi Tri Chi dáng vẻ nhỏ nhắn xinh xắn, gương mặt tinh tế, hàng mi dài khẽ run, cả khuôn mặt nhỏ chỉ bằng một bàn tay hắn ôm trọn, khiến người ta không khỏi sinh lòng thương tiếc.
Ngụy Tránh nhẹ nhàng để đầu nàng dựa vào vai mình, sau đó cúi người ôm nàng lên.
Đặt nàng xuống giường, hắn đắp chăn cẩn thận.
Giữa giấc mộng ngọt, Bùi Tri Chi cuối cùng tìm được nơi yên ổn, an tâm ngủ say.
Ngụy Tránh đứng lặng nhìn nàng một lúc lâu, mới xoay người rời khỏi phòng.
Hôm sau.
Khi Bùi Tri Chi tỉnh dậy, mặt trời đã lên cao.
Nàng hốt hoảng bật dậy, xỏ giày, mặc quần áo, chải đầu qua loa rồi vội chạy ra ngoài.
Triệu Tứ từ thư phòng Ngụy Tránh đi ra, thấy dáng vẻ cuống cuồng của nàng thì ngạc nhiên gãi đầu.
“A Chi, ngươi làm sao vậy?”
Bùi Tri Chi ngẩng lên, nhìn hắn:
“Ta lỡ ngủ quên mất rồi!”
Triệu Tứ bật cười:
“Ta còn tưởng xảy ra chuyện gì lớn. Chỉ là ngủ quên thôi mà, đại công tử vào cung chầu sớm rồi, chẳng đến lượt ngươi có việc gì đâu.”
Bùi Tri Chi cau mày:
“Ta là nha hoàn hầu hạ đại công tử, không thể chậm trễ. Lão thái quân đã căn dặn rất kỹ.”
Triệu Tứ cười xòa, vỗ vai nàng, đẩy nàng đi:
“Nếu đã vậy thì đi nấu cơm đi, lát nữa đại công tử về còn có cái nóng hổi mà ăn.”
Bùi Tri Chi nghe vậy, mắt cười cong cong:
“Được!”
Vừa định nhấc chân đi, một nha hoàn vội vã chạy tới.
“Xin hỏi, Bùi Tri Chi có ở đây không?”
"Chuyện gì vậy?" Bùi Tri Chi quay đầu, nhận ra là Tiểu Thúy ở Thính Vũ Các.
Tiểu Thúy thấy nàng, lập tức nói:
“Nhị công tử tìm ngươi, bảo ngươi mau đến một chuyến!”
Nghe thấy là Ngụy Hằng tìm mình, sắc mặt Bùi Tri Chi lập tức tái nhợt.
Nàng quên mất, tối qua hắn hẹn nàng đến hậu hoa viên vào giờ Tuất, nhưng nàng không tới.
Nghĩ vậy, ngón tay nàng bắt đầu run rẩy vì sợ hãi.
Lúc này, Triệu Tứ lên tiếng:
“Đại công tử dặn A Chi nấu cơm, giờ không rảnh đi đâu. Ngươi cứ về bẩm lại nhị công tử là được!”
Tiểu Thúy nghe vậy, lúng túng cắn môi.
Nghĩ tới vẻ mặt lạnh lẽo của nhị công tử sáng nay, nàng siết chặt nắm tay.
“Nhưng… nhị công tử nói…”
Chưa kịp nói hết, Triệu Tứ đã ngắt lời:
“Cái gì mà nhị công tử nói! Trong phòng nhị công tử nhiều nha hoàn như vậy, sao cứ nhất định phải gọi Bùi Tri Chi?”
Tiểu Thúy nhìn sang Bùi Tri Chi, định nói lại thôi, cuối cùng đành bất đắc dĩ xoay người rời đi.
Thấy người đi rồi, Bùi Tri Chi không những không nhẹ nhõm mà trong lòng càng thêm hoảng loạn.
Nàng không hiểu vì sao Ngụy Hằng cứ bám riết lấy mình không buông, chẳng lẽ chỉ vì khuôn mặt này?
Triệu Tứ trấn an:
“Được rồi, người cũng đi rồi, ngươi đừng sợ. Mau đi nấu cơm. Nếu nhị công tử còn dây dưa, ngươi cứ đi nói với đại công tử. Nghe nói hắn rất nghe lời đại công tử.”
Bùi Tri Chi cảm động gật đầu:
“Đa tạ ngươi, Triệu đại ca.”
“Thôi thôi, bụng ta đang đói đây, chạy mau vào bếp nấu cơm đi!”
Triệu Tứ bật cười, đẩy nàng về phía phòng bếp.
……
“Cái gì? Nàng không tới?”
Ngụy Hằng cau mày, ánh mắt âm trầm.
Tiểu Thúy gật đầu, sợ hãi rụt cổ.
“Bùi Tri Chi không chịu tới. Còn có một nam nhân nói nàng phải ở đó nấu cơm, là do đại công tử phân phó. Nô tỳ không thể ép nàng đi được.”
Ngụy Hằng giận đến cực điểm, vung tay quét sạch đồ trên bàn rơi đầy đất.
“Nữ nhân kia! Lá gan càng lúc càng lớn! Một Ngụy Tránh còn chưa đủ, lại có thêm một tên dã nam nhân!”
Nghĩ đến chuyện xảy ra tối qua, trán Ngụy Hằng nổi gân xanh.
“Nàng thật cho rằng mình có thể cứ thế trốn mãi sao? Thật quá ngây thơ!”
Nghĩ đến đây, hắn lạnh lùng bật cười, đôi mắt dài hẹp tràn ngập lạnh lẽo.
“Ngươi lại đây.”
Tiểu Thúy cúi đầu, dè dặt bước tới.
Ngụy Hằng siết chặt vai nàng, ghé vào tai nói mấy câu…