Thính Vũ Các.
Hôm nay tâm trạng Ngụy Hằng rất tốt, vẻ mặt mỉm cười, thần sắc thảnh thơi.
Tiểu Thúy bưng trà bước vào, vừa thấy nhị công tử gương mặt rạng rỡ, trong lòng chột dạ, lặng lẽ lui ra ngoài.
Nàng tới bên ngoài nói khẽ với Như Yên:
“Di nương, nhị công tử trông có vẻ rất cao hứng, không biết đã gặp chuyện gì vui.”
Như Yên nhéo chặt khăn trong tay, ngoắc Tiểu Nguyệt đang đứng sau lại gần:
“Ngươi nói sáng nay thấy nhị công tử cùng Bùi Tri Chi ở bên nhau, còn ôm nhau thân mật?”
Tiểu Nguyệt gật đầu:
“Chính xác ạ! Lúc ta ra phố mua điểm tâm cho di nương, đi ngang qua cổng liền thấy hai người họ ôm nhau, cử chỉ rất thân thiết, nhị công tử còn vuốt ve Bùi Tri Chi.”
Nghe đến đó, Như Yên tức giận đến nghiến răng nghiến lợi:
“Bùi Tri Chi đúng là tiện nhân không biết xấu hổ! Những lời ta từng nói với nàng, đều coi như gió thoảng bên tai. Thật khiến ta tức chết!”
Tiểu Nguyệt nhìn nhìn sắc mặt nàng, trong mắt ánh lên tia sáng, thấp giọng nói tiếp:
“Di nương, còn có một chuyện chưa nói với người.”
Như Yên quay phắt lại, ánh mắt lạnh lẽo nhìn nàng chằm chằm:
“Ngươi còn dám giấu ta chuyện gì?”
Tiểu Nguyệt rụt cổ, dè dặt đáp:
“Sáng nay ta còn nghe thấy nhị công tử hẹn Bùi Tri Chi gặp mặt ở hậu hoa viên.”
“Thời gian nào?”
“Hình như là giờ Tuất tối nay.”
Trời dần ngả tối, Bùi Tri Chi đứng ngồi không yên.
Nàng không muốn đi, nhưng nếu Ngụy Hằng đợi không thấy người, chắc chắn sẽ nổi giận, đến lúc đó ngày tháng của nàng trong phủ e là khó sống yên.
Nhưng nếu đi, chỉ sợ Ngụy Hằng sẽ không dễ dàng để nàng rời khỏi. Kẻ điên đó cái gì cũng dám làm.
Nghĩ vậy, sắc mặt nàng càng thêm tái nhợt.
Nàng chỉ là một nha hoàn nhỏ nhoi, nếu Ngụy Hằng muốn lấy mạng nàng, e là dễ như trở bàn tay.
“Lão thiên gia ơi, vì sao không để ta trọng sinh sớm hơn một chút chứ!”
Nếu sớm hơn, nàng đã không dại dột dây vào Ngụy Hằng.
Vừa dứt lời, chợt nghe có tiếng gõ cửa. Bùi Tri Chi hoảng sợ, lùi về sau một bước, run giọng hỏi:
“Ai đó?”
“Là ta.”
Vừa nghe thấy giọng quen thuộc, mắt nàng lập tức sáng lên, vội vàng mở cửa.
Ngụy Tránh đứng ngoài, tay cầm thuốc trị thương, ánh mắt lướt qua căn phòng, môi hơi nhếch lên:
“Đưa thuốc cho ngươi.”
Thấy lọ thuốc trong tay hắn, nàng suýt nữa quên cả phản ứng, sau mới vội vã lui vài bước:
“Chỉ là vết thương nhỏ, đa tạ đại công tử đã nhớ đến.”
Ngụy Tránh thấy nàng rũ đầu, lộ ra chiếc cổ trắng nõn, ánh mắt thoáng tối lại.
“Không nghĩ để ta vào sao?”
Bùi Tri Chi ngượng ngùng né người sang bên:
“Không có, đại công tử mời vào.”
Ngụy Tránh bước vào, mắt quét một vòng.
Trong phòng được dọn dẹp sạch sẽ, bàn ghế đặt ngay ngắn, nhè nhẹ còn phảng phất mùi hương dìu dịu.
Hắn đặt lọ thuốc lên bàn, quay đầu hỏi:
“Biết đánh cờ không?”
Bùi Tri Chi ngẩn ra trong chốc lát, rồi vội lắc đầu:
“Không biết.”
“Ta dạy cho ngươi.”
…
Bên kia.
Ngụy Hằng đã đến nơi hẹn, ngồi dưới đình chờ người, trong mắt mang theo ý cười dịu dàng.
Nhưng đợi mãi, vẫn không thấy ai tới.
Nét cười dần tắt trên mặt, ánh mắt hắn trở nên lạnh lẽo, lệ khí mơ hồ bốc lên.
Lại đợi một lát nữa, nếu nữ nhân kia vẫn không xuất hiện, hắn sẽ đến tận Thanh Phong Uyển lôi nàng ra.
Thời gian trôi qua, bóng người vẫn không thấy. Ngụy Hằng siết chặt nắm tay, cơn giận dâng tận đỉnh đầu.
Tốt lắm! Nữ nhân kia dám dở trò với hắn, rốt cuộc ai cho nàng lá gan ấy, tưởng trốn trong Thanh Phong Uyển là yên ổn sao?
Đây là lần đầu hắn có lòng kiên nhẫn với một người, cũng là lần đầu tiên bị đối xử như vậy. Khuôn mặt càng lúc càng u ám.
Hắn đứng dậy, phất tay áo, cất bước rời khỏi đình, định đi thẳng tới Thanh Phong Uyển.
Chưa kịp bước được mấy bước, phía sau bỗng vang lên tiếng chân.
Chưa kịp quay lại, đã có một bóng người nhào vào lòng hắn.
Một thân thể mềm mại vòng tay ôm lấy eo hắn, đầu vùi sâu vào ngực.
Không hiểu sao, cảm nhận nữ nhân trong lòng, cơn giận trong hắn vơi đi quá nửa.
Hắn giơ tay ôm lấy nàng.
Sợ nàng được đà lấn tới, Ngụy Hằng giơ tay giữ lấy cổ nàng, cúi đầu ghé bên tai nói nhỏ:
“Ngươi cho rằng đến trễ rồi nhào vào lòng ta là xong sao? Ta sẽ không dễ dàng bỏ qua cho ngươi.”
Nghe được giọng trầm thấp kia, nữ nhân trong lòng hắn đỏ mặt, còn lấy đầu dụi dụi vào ngực.
Thấy nàng làm nũng, khóe môi Ngụy Hằng nhịn không được cong lên.
Hắn vòng tay siết lấy eo nàng, định đưa nàng ra để nói điều gì, nhưng khi thấy rõ mặt nữ nhân, ánh mắt lập tức trầm xuống.
Hắn siết chặt tay, bóp lấy cổ Như Yên, cả người phát ra sát khí khiến người khác sợ hãi.
“Ai cho ngươi đến đây?”
Gặp ánh mắt như muốn ăn người kia, Như Yên run rẩy nắm lấy tay hắn:
“Nhị công tử tha mạng!”
Nàng vốn định nhân lúc trăng mờ gió lặng, đưa hắn về phòng mình, không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này.
Ngụy Hằng mắt đỏ ngầu, tay siết càng lúc càng mạnh, khiến Như Yên thở không nổi, mặt đỏ bừng.
“Trước kia ta đã cảnh cáo ngươi, không có sự cho phép của ta, cấm xuất hiện trước mặt. Ngươi thật muốn chết sao?”
Như Yên bị bóp đến trợn mắt, trong lòng kinh hãi, dùng hết sức đẩy tay hắn ra.
“Là... là... Bùi... Tri Chi... là nàng bảo ta đến... nhị công tử tha mạng...”
Nghe vậy, Ngụy Hằng lập tức buông tay.
Như Yên ngất đi vì ngạt thở, ngã lăn xuống đất, thở dốc liên hồi.
“Ngươi nói là Bùi Tri Chi bảo ngươi đến?”
Nàng run rẩy gật đầu, nằm rạp dưới đất cầu xin:
“Là nàng không muốn tới, nên bảo ta đến. Nhị công tử tha mạng, về sau ta không dám nữa.”
Ánh mắt Ngụy Hằng thoáng giật, lạnh lùng hỏi tiếp:
“Nàng thật nói như thế với ngươi?”
Như Yên vội vàng gật đầu:
“Nàng hiện giờ có đại công tử che chở, không muốn qua lại với nhị công tử nữa, nên mới bảo ta thay mặt...”
Ngụy Hằng cúi mắt, nhìn nữ nhân nằm chật vật dưới đất, hồi lâu mới bật cười lạnh:
“Nữ nhân đáng chết kia!”
Hắn lạnh lùng nhìn Như Yên vài lần, rồi quay đầu rời đi.
Nhìn bóng lưng hắn khuất dần, Như Yên có cảm giác như vừa thoát khỏi quỷ môn quan, quỳ rạp thở hổn hển.
Đúng là đáng sợ, suýt chút nữa bị bóp chết! Nam nhân này thực sự quá khủng bố.
Tiểu Nguyệt chứng kiến tất cả, chờ hắn rời khỏi mới dám chạy tới đỡ Như Yên.
“Di nương, người không sao chứ?”
Vừa thấy nàng, Như Yên nổi giận đùng đùng, giơ tay tát mạnh một cái lên mặt Tiểu Nguyệt:
“Tiện nhân! Chủ ý này là do ngươi bày ra, ngươi muốn hại chết ta sao!”
Tiểu Nguyệt ôm mặt, uất ức cúi đầu, không dám hé răng.