Bùi Tri Chi vừa trở lại phủ Quốc công, còn chưa kịp đi xa, liền chạm mặt Ngụy Hằng. Nàng lập tức cứng người, vội vàng cúi đầu, toan tính bước nhanh lướt qua.

“Đứng lại!”

Ngụy Hằng quát một tiếng, rồi đi thẳng về phía nàng.

Bùi Tri Chi đành dừng bước, quay người hành lễ:

“Tham kiến nhị công tử!”

Ánh mắt Ngụy Hằng lướt từ đầu đến chân nàng, trông thấy bàn tay nàng siết chặt, hắn tiến lên định nắm lấy, nhưng nàng cả kinh, lùi về sau một bước.

Bị hụt tay, sắc mặt Ngụy Hằng sa sầm, nhíu mày, đưa tay nắm lấy đai lưng nàng, vừa nắm vừa thong thả thưởng thức.

“Ngươi tình nguyện tới hầu hạ bên cạnh đại ca, cũng không nguyện tới phòng ta. Không định giải thích gì sao?”

Bùi Tri Chi cúi đầu, nghe ngữ khí đầy giận dữ của hắn, cắn môi đáp:

“Không có gì chỉ là nghe theo phân phó của lão thái quân...”

Ánh mắt Ngụy Hằng lạnh hẳn đi, nắm lấy đai lưng, mạnh tay kéo nàng vào lòng.

Hai người đứng giữa hành lang, người qua kẻ lại không ít, Bùi Tri Chi vội đưa tay đẩy hắn ra.

Thế nhưng nam nhân kia chẳng hề động đậy, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng.

Cảm giác được ánh mắt gia đinh và nha hoàn xung quanh đang đổ dồn về phía mình, giọng Bùi Tri Chi run lên, ngước đôi mắt đẹp nhìn hắn:

“Cầu xin nhị công tử buông tha, nô tỳ chỉ là một kẻ hèn mọn. Như vậy bị người ta nhìn thấy, sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của ngài...”

Ngụy Hằng bật cười lạnh, đưa tay siết chặt vòng eo mảnh mai chỉ một tay là ôm trọn, cúi đầu ghé sát tai nàng, thì thầm:

“Danh tiếng? Bản công tử vốn chẳng màng!”

Nhưng ta để ý…

Bùi Tri Chi né tránh, cố sức đẩy hắn ra.

Cảm giác được Ngụy Hằng ngày càng dựa sát, nàng hoảng sợ trợn tròn mắt, tay đặt giữa hai người, giọng mang theo tiếng nức nở:

“Nhị công tử, xin buông tha... Nô tỳ chỉ là nghe theo chủ tử phân phó mà làm việc.”

Thấy đôi mắt tròn tròn mang theo sự sợ hãi, khuôn mặt đầy vẻ kháng cự, Ngụy Hằng nhếch môi cười, đưa tay vuốt ve má nàng.

“Tối nay giờ Tuất tới hậu hoa viên gặp ta. Ta chờ ngươi ở đó.”

Nói rồi, hắn cong khóe mắt, ngón tay lướt qua môi nàng:

“Nếu dám không đến, ta sẽ cho ngươi biết hậu quả của việc lừa gạt bản công tử!”

Bùi Tri Chi trở về Thanh Phong Uyển, liền thấy Triệu Tứ lom khom như đang nhìn trộm gì đó.

Nàng tò mò đi đến:

“Ngươi đang xem gì thế?”

Triệu Tứ nghe thấy tiếng, vội vàng quay lại ra hiệu im lặng:

“Nhỏ tiếng chút, cẩn thận bên trong nghe thấy.”

Bùi Tri Chi khó hiểu, nghiêng đầu nhìn theo.

Chỉ thấy trong viện, Ngụy Tránh đang đứng một bên dạy Phó Vân Chi luyện kiếm.

Hai người vốn đã tuấn tú, mỗi người một vẻ, trên mình lại mang khí chất cao quý, từ xa nhìn lại quả thật xứng đôi vô cùng.

Ngụy Tránh mặt mày nghiêm nghị, ánh mắt sắc lạnh.

Còn Phó Vân Chi cầm kiếm múa, nét mặt rạng rỡ, nụ cười sáng như hoa nở.

Một bộ kiếm pháp luyện xong, Ngụy Tránh nhếch môi cười:

“Luyện không tệ, ngươi tiến bộ nhiều rồi.”

Phó Vân Chi được khen, hai mắt sáng rực, kiêu hãnh ngẩng đầu:

“Thật vui! Còn vui hơn cả thêu thùa ấy chứ!”

Ngụy Tránh liếc nàng một cái:

“Kiếm pháp là để luyện thân thể, không phải để đùa.”

Phó Vân Chi chun mũi:

“Thân thể ta tốt lắm, không cần rèn luyện. Mau dạy ta cái khác đi, sau này ta còn muốn làm nữ hiệp!”

Nép sau góc tường, Bùi Tri Chi nhìn thấy cô nương kia làm nũng với Ngụy Tránh, nàng lặng lẽ thu lại ánh mắt.

“Ta thấy đại công tử đối với quận chúa cũng rất kiên nhẫn, đây là lần đầu tiên ta thấy có nữ nhân có thể thân cận với công tử như vậy. Nghĩ chắc không bao lâu nữa, quận chúa sẽ gả vào phủ thôi.”

Nghe Triệu Tứ nói vậy, Bùi Tri Chi cụp mắt.

Trai tài gái sắc, quả thực là trời sinh một đôi, chuyện thành thân cũng chỉ là sớm muộn.

Đúng lúc này, Phó Vân Chi liếc mắt thấy hai người đang nhìn trộm, trong đầu thoáng hiện ra điều gì, liền quay người giơ kiếm chém tới.

Triệu Tứ phản ứng nhanh, lập tức kéo Bùi Tri Chi xoay người né tránh.

Phó Vân Chi thấy hắn có võ, lập tức chuyển mũi kiếm về phía Bùi Tri Chi:

“Các ngươi là hạ nhân, dám nghe lén chủ tử nói chuyện! Hôm nay ta thay Ngụy Tránh dạy dỗ các ngươi một trận!”

Thấy nàng vung kiếm chém tới, Bùi Tri Chi ôm đầu chạy trốn. Không ngờ dưới chân trượt đá, liền ngã sấp xuống đất.

“Chịu chết đi!”

Thấy nàng ngã, Phó Vân Chi không chút do dự vung kiếm chém xuống.

Ngụy Tránh nhíu mày, trên mặt phủ đầy sương lạnh, lập tức tiến lên nắm lấy cổ tay nàng, gạt kiếm sang một bên.

“Vân Chi, ta dạy ngươi luyện kiếm không phải để ngươi làm tổn thương người khác. Ngươi đây là làm cái gì?”

Phó Vân Chi bị mắng, mắt ngân ngấn lệ, chợt nhìn thấy rõ mặt người dưới đất, liền trừng to mắt.

“Ngụy Tránh! Có phải ngươi thích nha hoàn này không?”

Bùi Tri Chi nghe xong, lòng bàn tay bỏng rát vì đau, theo bản năng nhìn sang Ngụy Tránh.

Chỉ thấy trong mắt hắn ánh lên sự lạnh lẽo tàn khốc, quét nhìn Phó Vân Chi một cái:

“Ngươi cầm kiếm chém bậy mà còn lớn tiếng được sao?”

Phó Vân Chi bĩu môi:

“Ngươi cần gì phải nói với ta như vậy chứ!”

Đôi mắt Ngụy Tránh đen thẫm, không mang một tia tình cảm, quay sang dặn Triệu Tứ:

“Trời cũng không còn sớm, đưa quận chúa về phủ.”

Thấy hắn muốn đuổi mình đi, Phó Vân Chi tức giận ném kiếm xuống đất:

“Ta chẳng qua chỉ dọa nha hoàn kia chút thôi, ngươi có cần nổi giận như thế không?”

Dứt lời, nàng hừ lạnh một tiếng, xoay người hậm hực bỏ đi.

Bùi Tri Chi cẩn thận nhìn Ngụy Tránh, thấy hắn không biểu lộ gì, tưởng mình khiến hắn không vui, nàng cố chịu đau đứng dậy.

Nhưng chưa kịp đứng, cả người nàng đã rơi vào một vòng tay ấm áp.

Nàng vô thức ôm lấy cổ Ngụy Tránh, ngẩng đầu tròn mắt nhìn hắn:

“Đại công tử…”

Ngụy Tránh không nói gì, cứ thế bế nàng về phòng.

Vào phòng, hắn đặt nàng ngồi lên ghế, rồi lấy thuốc ra, bắt đầu xử lý vết thương trên tay nàng.

Bùi Tri Chi ngây người, mãi đến khi thuốc xót truyền đến mới giật mình, vội rút tay lại:

“Đa tạ đại công tử, chỉ là vết thương nhỏ thôi, không cần phiền ngài…”

Ngụy Tránh siết tay nàng, không cho nàng rút lại.

Vẻ lạnh lùng thường ngày đã biến mất, hắn hơi cúi đầu, cẩn thận bôi thuốc.

Thấy vậy, Bùi Tri Chi đành để yên cho hắn, khẽ ngẩng đầu ngắm nhìn gương mặt nam nhân lúc này dịu xuống.

Ngụy Tránh xưa nay vẫn là người trầm lạnh, dù gặp bao lần, nàng cũng không dám nhìn thẳng hắn quá lâu.

Đây là lần đầu tiên, nàng được ở gần hắn đến vậy.

Cảm giác được ánh mắt nóng bỏng từ nàng, khóe môi Ngụy Tránh khẽ nhếch, như cười mà không cười.

Hắn từ từ ngẩng lên, bắt gặp đôi mắt nàng đầy vui mừng và bạo gan.

Thấy hắn đột nhiên nhìn lại, Bùi Tri Chi giật mình, vội vàng thu tay về:

“Đa tạ đại công tử. Nô tỳ còn có việc, xin cáo lui, không dám làm phiền thêm.”

Dứt lời, nàng vội xoay người, che mặt chạy nhanh ra ngoài.

Nhìn bóng nàng chạy trối chết, đáy mắt Ngụy Tránh lặng lẽ cong lên ý cười.

“Vẫn là nhát gan như trước!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play