Bùi Tri Nguyệt chậm rãi mở mắt, vừa thấy người trước mặt, nước mắt lập tức tuôn đầy vành mắt.

“Tỷ tỷ, ngươi trở lại rồi... cuối cùng cũng trở lại rồi!”

Từ sau khi Bùi Tri Chi bị đại bá bán vào phủ Quốc công, chỉ có một lần quay về, lúc ấy vì nghe tin muội muội bệnh nặng, nên trở về thăm một chuyến.

Không ngờ lần tái ngộ này, muội muội lại thành ra thế này.

Nàng nhẹ nhàng vuốt tay Bùi Tri Nguyệt, cảm giác chẳng khác gì đang chạm vào một khúc xương khô không da thịt. Gương mặt gầy gò hốc hác, không dám tưởng tượng mấy năm qua nàng đã chịu bao nhiêu khổ cực.

Bùi Tri Chi ngẩng đầu, hung hăng trừng mắt nhìn Lâm Chiêu Đệ.

“Mỗi tháng ta đều tiết kiệm ăn mặc, gửi về cho các ngươi không ít bạc, các ngươi chính là dùng cách này để ‘chăm sóc’ muội muội của ta sao? Lâm Chiêu Đệ, đây là ngươi nói ‘chăm sóc tử tế’ ư?”

Lâm Chiêu Đệ bị mắng, sắc mặt khó coi, nghĩ ngợi hồi lâu mới phun ra được một câu:

“Là nó mệnh khổ, cứ bệnh hoài, bạc trong nhà đều dùng để mua thuốc cho nó cả, chúng ta cũng không còn cách nào khác.”

Vừa nghe vậy, Bùi Tri Nguyệt lập tức giữ chặt tay Bùi Tri Chi, nức nở nói:

“Không phải... Tỷ tỷ... bọn họ chưa từng mua thuốc cho ta...”

Bên cạnh, Bùi Diệu Tổ đứng xem nãy giờ, bấy giờ mới bước lại.

“Ai chà, đây chẳng phải là đường tỷ Bùi Tri Chi sao? Không ngờ bao năm không gặp, ngươi càng ngày càng xinh đẹp đấy!”

Nghe giọng hắn, trong mắt Bùi Tri Chi thoáng hiện vẻ ghê tởm.

Bảo không có bạc, xem ra toàn bộ đều dồn vào nuôi Bùi Diệu Tổ thành cái dạng này. Nhớ lại Lâm Chiêu Đệ từng đến tìm mình xin tiền, hóa ra đều dùng để nuôi hắn. Nếu không tự mình quay về, nàng thật không ngờ Lâm Chiêu Đệ lại đối xử với muội muội đến thế.

Sắc mặt Bùi Tri Chi xanh mét. Việc cấp bách bây giờ là phải mau chóng đưa muội muội vào thành tìm đại phu, bằng không lát nữa đại bá trở về, sợ rằng sẽ không cho phép các nàng rời đi.

Nàng khẽ vỗ vai Bùi Tri Nguyệt:

“Không sao, tỷ tỷ sẽ đưa ngươi vào thành tìm đại phu khám bệnh.”

Lâm Chiêu Đệ nghe vậy, thấy nàng muốn mang người đi, lập tức chặn trước mặt:

“Ngươi định mang Tri Nguyệt đi đâu? Nó là do chúng ta nuôi lớn, ngươi không thể mang đi!”

Thực chất là vì sợ nếu để Bùi Tri Nguyệt đi, sau này sẽ chẳng còn lý do gì để vòi tiền Bùi Tri Chi nữa.

Biết rõ Lâm Chiêu Đệ nghĩ gì, Bùi Tri Chi cố nén giận, mở miệng:

“Chẳng lẽ đại bá mẫu không thấy muội muội ta bệnh thế nào sao? Dĩ nhiên là phải đưa nàng vào thành chữa trị!”

Lâm Chiêu Đệ tiến lên giữ tay Bùi Tri Nguyệt, cản lại:

“Ngươi đừng lo, nó chỉ là bệnh cũ tái phát thôi, nghỉ ngơi chút là khỏi, không cần đưa vào thành.”

Bùi Diệu Tổ cũng chen vào, ánh mắt dán chặt lên người nàng, tham lam rõ rệt.

“Phải đấy, nếu ngươi không yên tâm thì cứ thường xuyên về thăm là được rồi.”

Bùi Tri Chi cười lạnh:

“Nhìn xem bộ dạng muội muội ta bây giờ, còn có thể tiếp tục ở lại để các ngươi hành hạ nữa sao? Hay là các ngươi chờ nàng chết ở đây mới vừa lòng?”

“Đại bá mẫu, mọi người đều là hàng xóm láng giềng, nếu để muội muội ta xảy ra chuyện, truyền ra ngoài ngươi chẳng phải mang tiếng ức hiếp chất nữ, bức chết nàng hay sao?”

Lâm Chiêu Đệ nghe đến đó, sắc mặt khựng lại.

Thấy nàng có vẻ dao động, Bùi Tri Chi tiếp tục nói:

“Đại bá mẫu yên tâm, ta chỉ đưa muội muội vào thành khám bệnh, chờ trị khỏi sẽ đưa nàng về. Dù sao ta cũng chỉ là nha hoàn trong phủ Quốc công, không có nhiều thời gian chăm sóc nàng, sau này còn phải nhờ đến các ngươi.”

Lâm Chiêu Đệ nghe vậy, liền vội vã gật đầu phụ họa:

“Đúng đúng, ta cũng nghĩ vậy. Ngươi còn phải làm việc trong phủ Quốc công, đâu có rảnh mà chăm lo cho Tri Nguyệt. Vậy ngươi cứ đưa nó vào thành chữa bệnh, nhớ trị khỏi rồi đưa về, chúng ta sẽ giúp ngươi trông coi.”

Thấy nàng thật sự tin, Bùi Tri Chi nhếch môi cười lạnh:

“Nhất định. Vừa rồi ta lỡ lời, sau này còn phải phiền các ngươi nhiều.”

Bùi Diệu Tổ vẫn cảm thấy có gì đó không ổn, định nói gì đó, lại bị Lâm Chiêu Đệ kéo lại.

Nàng tiếp tục nói với Bùi Tri Chi:

“Vậy ngươi mau đưa Tri Nguyệt đi chữa bệnh, đại bá ngươi về ta sẽ thay ngươi nói rõ.”

Bùi Tri Chi gật đầu, đỡ muội muội lên xe ngựa.

Thật nực cười. Một khi rời khỏi đây, ai còn quay về nữa? Mối thù này, nàng đã khắc ghi trong lòng. Gia đình này, nàng sẽ không dễ dàng buông tha.

Lâm Chiêu Đệ còn tự mình đến giúp, đỡ Bùi Tri Nguyệt lên xe ngựa, lúc xe sắp lăn bánh còn không quên dặn:

“Nhớ kỹ, nhất định phải đưa nó về đấy!”

Bùi Tri Chi chỉ cười nhạt, không đáp, liền đánh xe rời đi.

Thấy xe đi khuất, Bùi Diệu Tổ gãi đầu:

“Nương, sao ta cứ thấy là lạ thế nào ấy. Người cứ để họ đi vậy, nhỡ đâu họ không quay lại thì sao?”

Lâm Chiêu Đệ chống nạnh, vẻ mặt đầy đắc ý:

“Sao có thể? Bùi Tri Chi chỉ là một tiểu nha hoàn trong phủ Quốc công, lấy đâu ra sức mà chăm cái mầm bệnh ấy? Chắc chắn sẽ đưa về thôi.”

Bùi Diệu Tổ nhíu mày:

“Vậy nếu họ không đưa về thì làm sao? Chúng ta đâu còn gì để uy hiếp Bùi Tri Chi nữa.”

Nghe thế, sắc mặt Lâm Chiêu Đệ nghiêm lại, trầm ngâm hồi lâu mới cất giọng lạnh lùng:

“Nếu nàng không đưa người về, chúng ta sẽ tới phủ Quốc công gây chuyện, để xem nàng có dám không giao người ra không!”

Sau khi đưa Bùi Tri Nguyệt vào thành, Bùi Tri Chi lập tức mời đại phu tới xem bệnh.

Đại phu nhìn gương mặt trắng bệch không còn sức sống của nàng, khẽ lắc đầu:

“Cô nương này từ nhỏ đã làm việc nặng nhọc, lại vất vả lâu ngày không được bồi dưỡng, thân thể đã tổn hao nghiêm trọng.”

Nghe thế, Bùi Tri Chi không cầm được nước mắt, òa khóc.

“Đại phu, ta cầu người, nhất định phải cứu muội muội ta. Ta chỉ có một mình nàng là người thân thôi!”

Đại phu thở dài, nói:

“Cũng may là đưa tới kịp lúc. Ta sẽ kê thuốc bổ khí huyết, nghỉ ngơi điều độ, bồi bổ dần dần thì thân thể sẽ hồi phục.”

Nghe vậy, Bùi Tri Chi cảm kích cúi người:

“Cảm ơn đại phu!”

Làm theo lời dặn, nàng đi bốc thuốc, lại mua ít đồ bổ và thịt mang về.

Bùi Tri Nguyệt mở mắt, thấy tỷ tỷ tự tay sắc thuốc cho mình, hốc mắt đỏ hoe.

“Tỷ tỷ... nơi này là đâu?”

Bùi Tri Chi quay đầu, mỉm cười:

“Tiểu viện này là ta thuê. Sau này muooin sẽ ở đây, cứ yên tâm dưỡng bệnh.”

Bùi Tri Nguyệt cau mày:

“Nhưng mà trước kia bạc của tỷ đều bị đại bá mẫu lấy đi, sao bây giờ lại có tiền thuê nhà, còn mua nhiều đồ như vậy?”

Bùi Tri Chi cúi đầu, bưng bát thuốc qua:

“Bạc muội không cần lo, ta sẽ nghĩ cách. Việc muội cần làm là nghỉ ngơi, dưỡng sức cho thật tốt. Ăn uống dùng thuốc ta đều lo được. Muội cứ ngoan ngoãn uống thuốc, ta rảnh rỗi sẽ lại đến thăm.”

Bùi Tri Nguyệt cúi đầu, uất ức rơi lệ:

“Tỷ tỷ, ta cứ tưởng tỷ không cần ta nữa... Tỷ có biết ta ở nông thôn khổ sở ra sao không.”

Thấy nàng khóc, Bùi Tri Chi vội ôm chặt lấy:

“Là lỗi của tỷ. Sau này tỷ sẽ bù đắp cho muội. Muội không phải thích đọc sách sao? Chờ thân thể ngươi khá hơn, ta sẽ mời thầy đến dạy chữ cho muội.”

Bùi Tri Nguyệt lau nước mắt, uất ức gật đầu:

“Vậy tỷ phải nhớ lời đấy!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play