Ngoài sân, Sở Trấn Trung chống tay vào cánh tay tôn tử để bước xuống xe ngựa. Thấy một tiểu cô nương mũm mĩm chạy lại, ông liền nheo mắt cười, khom lưng nhẹ giọng hỏi: “Con là Hân Hân?” Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn này quả là lớn lên khéo quá!
“Là Hân” tiểu Hân Hân ngẩng đầu nhìn ông, ngắm một lúc rồi lắc đầu: “Không quen biết.”
“Ha ha…”
Sở Trấn Trung buông tay khỏi tôn tử, nói thẳng: “Lão phu thích nhất là mấy đứa béo tròn thế này, ngươi cho ta thêm hai đứa nữa là vừa.” Yêu cầu ấy chẳng quá đáng gì, ông vốn rất biết điều.
Biết nhà họ Cát nhiều con, Chu lão quản gia đã chuẩn bị sẵn. Từ trong xe, ông lấy ra một tay nải nhỏ bên trong toàn là kẹo trái cây. Chưa kịp móc ra, Cát Trung Minh đã dắt thê tử và nhi tử đi ra từ cổng.
“Thất lễ, thất lễ.”
“Không ngại, không ngại.” Sở Trấn Trung tuổi đã cao nhưng mắt vẫn tinh tường. Ông kín đáo quan sát mấy người nhà họ Cát vừa ra đón, trong lòng cũng yên tâm hơn vài phần. Chu Lão Tiền nói quả không sai, cả nhà này đều không phải hạng người thâm trầm khó đoán.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT