“Cái gì?” Hồng thị nhìn về phía đại tẩu, nhà mình Hân Hân hóa ra lại bị người hãm hại. Lương tâm bị vứt bỏ, trời đất khó dung, hài tử mới chưa đầy ba tuổi, rốt cuộc là kẻ nào lại độc ác đến vậy? 
Nàng làm mẹ thật đúng là mắt mù tai điếc. Hồng thị dỗ dành nữ nhi: “Chậm rãi nói rõ cho nương nghe, nương sẽ đi tìm kẻ xấu.”
Tân Ngữ mới vào thôn không lâu, cũng không quen biết nhiều người: “Cô để ta về nhà gọi người. Lúc đó ta nhìn thấy một bà lão gù lưng từ đầu tây cửa sông vội vã đi vào thôn. Vừa đi nhanh vừa quay đầu lại nhìn chạm phải ánh mắt ta, liền lập tức che miệng mũi bỏ chạy.”
Đến giờ tim nàng vẫn còn căng thẳng, chân run không ngừng.
Hồng thị trấn định lại ánh mắt đảo một vòng, bên tai vẫn văng vẳng tiếng khóc nức nở của nữ nhi, bỗng ngẩng đầu: “Là Dương nhị bà tử, chắc chắn là bà ta.”
“Là bà ta.” Chu thị giận dữ: “Ngươi còn nhớ năm đó bà ta xuống hạ thôn trộm bắp không? Bị người bắt gặp, bị đuổi một mạch tới đầu thôn ta, lúc ấy cũng là che miệng chạy trối chết.”
Hồng thị ôm nữ nhi đứng lên, lục tìm khắp phòng xem còn vật gì dùng được: “Không che miệng thì sao giấu nổi cái mồm độc địa kia? Dám động vào nữ nhi của ta, tưởng lão nương không dám giết lợn chắc?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play