Chung tri huyện vừa đi, thôn dân liền chẳng còn yên tĩnh bắt đầu nhỏ giọng bàn tán. Sau cửa sông không phải là nơi để xử lý công việc, Cát Trung Minh liếc nhìn Cát Ngạn ngầm ra hiệu. Cát Ngạn lập tức mời Sở Mạch bước ra.
“Oa oa…” Tiểu Hân Hân đang nép trong lòng Sở Mạch, khóc đến mức gương mặt đỏ bừng. Hai tai Sở Mạch bị tiếng khóc của nàng vang đến ong ong, bên cạnh Tín Vân mấy lần đưa tay muốn bế nhưng Hân Hân vì kinh hãi quá độ nên cứ nắm chặt vạt áo Sở Mạch không chịu buông.
Mấy người lên bờ, đợi khôi phục lại một chút Hồng thị liền tiến đến bên Sở Mạch vừa vỗ hai tay vừa nức nở: “Ngoan nào, để nương bế được không? Ngoan, nương bế con… nương muốn ôm con…” Hai mắt bà trào lệ không ngớt.
Rốt cuộc vẫn là mẹ ruột, tiểu Hân Hân nghe tiếng liền tỉnh táo hơn buông vạt áo Sở Mạch, lao vào lòng nương khóc càng to hơn. Nàng khóc, Hồng thị cũng không kìm được mà khóc thành tiếng, thê lương đứt ruột.
Cát An vốn đã muốn “tỉnh” từ sớm, nhưng bị đại tẩu mạnh tay ấn xuống, bàn tay ấy kiên quyết không cho nàng phản kháng. Ngay bên cạnh, Tân Ngữ đôi mắt sưng đỏ đảo quanh một lượt tựa hồ đang tìm kiếm điều gì.
Về đến nhà, cửa vừa khép lại.
Chưa đợi Cát Trung Minh mở miệng, Sở Mạch đã tháo xuống chiếc tiểu mộc bội treo ở đai ngọc, dâng hai tay: “Đây là vật phụ thân quá cố của Thiện Chi để lại.” Thiện Chi là tự của hắn, do sư phụ ở miếu Phương Viên tại Sở Điền trấn đặt cho.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play