Hứa Ngôn Lý còn không biết mình đang bị người ta lục lọi, trộm đồ trong nhà. Ngoài việc xử lý công chuyện, trong đầu anh lúc nào cũng hiện lên cảnh ở văn phòng cùng Lâm Tri Lễ.
Thế nên anh cứ suy nghĩ rất lâu về lúc mình và Lâm Tri Lễ gặp nhau, quen biết nhau.
Anh thương xót cảnh ngộ của cô, đem tất cả hiểu biết suốt đời mình gom góp, nhốt những cơn ác mộng của cô vào trong ngục giam. Vậy mà sau đó lại không yên tâm, luôn muốn ở bên chăm sóc.
Mỗi lần nhìn cô, anh lại nhớ đến hồi nhỏ, nhớ đến em trai. Khi đó không có ai đến kéo bọn họ một tay, bọn họ chỉ có thể dựa vào nhau mà vượt qua mấy năm lênh đênh.
Có lẽ vì từng dầm mưa quá nhiều, nên mới lầm tưởng ai cũng xứng đáng được che chở một lần.
Nhưng Tri Tri nói đúng, nếu đổi thành một người khác, anh còn muốn làm như vậy không?
Sẽ không.
Chỉ có Tri Tri, chỉ có Tri Tri, anh mới muốn vì cô mà giơ cao chiếc ô kia.
Hứa Ngôn Lý vẫn luôn cho rằng mình coi Lâm Tri Lễ như em gái.
Nhưng bây giờ anh không còn chắc chắn nữa.
So với Tống Duẫn Bạch thẳng thừng thông báo và hành động, sự mơ hồ trong tình cảm này lại khiến một người đàn ông vốn luôn điềm tĩnh như anh do dự, không dám tiến thêm bước nào.
Hứa Ngôn Lý làm xong công việc hôm nay, đi ngang qua một tiệm trang sức, khựng lại.
Trang sức trong đó nhìn thật xinh đẹp, Tri Tri sẽ thích không?
Tri Tri có lẽ sẽ càng thích mấy món đồ mang nặng tinh thần hơn. Anh có thể ghé lại xem thêm.
Không biết từ lúc nào, Hứa Ngôn Lý đã chờ mong giống như Lâm Tri Lễ. Quả thật anh vẫn luôn nghĩ đến cô. Có lúc là tự hỏi thứ tình cảm này rốt cuộc là gì, có lúc chỉ là nhìn thấy một món đồ nào đó, lại nghĩ muốn mua tặng cô, đoán xem cô có thích không.
Tri Tri là một cô gái rất tốt. Trước đây, mỗi lần anh tặng quà, cô đều nghĩ cách đáp lễ, cố gắng tặng món gì tương đương giá trị, nên anh không dám mua tặng những thứ quá đắt, sợ cô cảm thấy mình thiếu nợ anh.
Nhưng bọn họ giờ là người yêu, thật ra cũng không cần phải tính toán nhiều như vậy.
Nghĩ đến đây, Hứa Ngôn Lý lại không chắc chắn nổi rốt cuộc Lâm Tri Lễ đối với anh có tình cảm gì.
……
Bên này, Tống Duẫn Bạch đang rất cố gắng đào trộm góc tường chủ nhà.
Anh nhìn qua sắc mặt tái nhợt, ngay cả nụ cười nhạt cũng u ám hẳn đi. Máu từ miệng vết thương rỉ ra, lăn xuống dưới, càng nổi bật trên làn da trắng của thiếu niên.
“Không đau đâu chị.”
Cậu nói thì nói vậy, nhưng cả người đều toát lên ý “Thật ra em đau lắm”, khiến Lâm Tri Lễ thật sự bội phục. Dù sao cô cũng không làm được chuyện vì theo đuổi cậu mà tự gây cho mình vết thương nặng như vậy.
“Chị thay em xử lý, em chịu một chút nhé.”
Lâm Tri Lễ lau lau nước mắt, khử trùng tay cho sạch, rồi theo lời bác sĩ dặn, lấy miếng bông tẩm povidone chậm rãi lau xung quanh vết thương.
“Tê…”
Cậu khẽ hít một hơi, sắc mặt càng đáng thương, Lâm Tri Lễ vội vàng nhẹ tay hơn: “Chắc đau lắm. Tống Duẫn Bạch, em ráng chịu một chút.”
Lâm Tri Lễ vừa làm vừa khóc.
Đương nhiên, là đau lòng cho chính mình, đau lòng vì mình sợ máu mà vẫn phải cố nhịn tay run để bôi thuốc cho cậu.
Lâm Tri Lễ cũng không cố ý mạnh tay làm cậu đau hơn. Rõ ràng cô đã rất nhẹ nhàng, thế mà dáng vẻ mặt không đổi sắc của Tống Duẫn Bạch lại khiến miệng vết thương trông càng nghiêm trọng hơn.
Tống Duẫn Bạch cứ thế cúi đầu nhìn cô. Trên mặt cậu, nụ cười dần dần biến mất, vẻ lạnh nhạt hiện rõ khi cậu chăm chú nhìn từng động tác của cô. Nhưng mỗi lần cô ngẩng đầu lên nhìn cậu, luôn thấy cậu đang cười dịu dàng.
Cũng không trách mấy nam sinh thích nhìn em gái ngọt ngào, kiểu cười này của cậu, đến cô cũng không chống đỡ nổi.
Lâm Tri Lễ cúi xuống nhẹ thổi lên vết thương. Tống Duẫn Bạch khẽ khựng lại, thấy nhột vô cùng.
Cả da đầu cũng ngứa ran.
Cậu giống như một con mèo nhỏ, giống như món đồ chơi của cô.
Khoảnh khắc sau, Tống Duẫn Bạch bỗng dưng cảm thấy phấn khích một cách khó hiểu.
Cậu cắn môi, cố hết sức đè nén những ý nghĩ kỳ quái trong đầu.
Một lúc lâu sau, Lâm Tri Lễ đã thuần thục hơn, cuối cùng xử lý xong vết thương, quấn băng gạc rồi băng vải cẩn thận, coi như đã hoàn thành nhiệm vụ.
Lâm Tri Lễ lau mồ hôi, thở phào: “Cuối cùng cũng xong.”
Tống Duẫn Bạch yếu ớt ngả lên vai cô. Đầu anh nghiêng sang, hai người gần như mặt đối mặt, suýt nữa làm Lâm Tri Lễ hoảng quá ngã lăn ra sau.
Cô không kìm được, đưa tay kéo nhẹ bím tóc của Tống Duẫn Bạch.
Tống Duẫn Bạch tựa trán lên vai Lâm Tri Lễ. Thấy cô kéo tóc mình,cậu ngẩng đầu lên, môi đã trắng bệch, cố gắng nở một nụ cười yếu ớt: “Chị à.”
Trong mắt Lâm Tri Lễ đầy ắp đau lòng.
“Buổi tối lại thay băng một lần nữa. Tống Duẫn Bạch, em đi nghỉ ngơi một lúc đi.”
Tống Duẫn Bạch khẽ cọ cọ vào cổ Lâm Tri Lễ, giọng đầy ỷ lại: “Chị, có thể cho người ta dựa một chút không?”
Dựa…
Tên nhóc này, lại còn biết làm nũng?
Cậu còn nói người ta?
Cái này… mẹ nó chứ, làm sao từ chối được? Làm nũng kiểu này đúng là chí mạng.
Lâm Tri Lễ nghiêm mặt nói: “Không được, chị là chị dâu của em, chúng ta không thể thân mật như vậy.”
Trong mắt Tống Duẫn Bạch thoáng xẹt qua một tia tối tăm, nhưng trên mặt vẫn tỏ ra yếu ớt, tiếp tục làm nũng: “Chị, chúng ta đâu có làm chuyện gì quá đáng, không sao đâu. Anh trai sẽ không để ý đâu, anh trai là người tốt mà, chị nói đúng không?”
Lâm Tri Lễ suýt chút nữa bật cười thành tiếng.
“Ừm… Em nói đúng. Hứa Ngôn Lý sẽ không để ý, anh ấy rất quan tâm cậu.”
Nàng chỉ là một cô gái nhỏ bình thường ~ nàng đương nhiên mắc mưu rồi ~
“Vậy để người ta dựa một chút nhé. Vết thương đau lắm… chị cho người ta dựa một chút là sẽ không đau nữa.”
“Chị còn đáng tin hơn bác sĩ, chị lợi hại vậy sao.”
Tống Duẫn Bạch khẽ cười.
Lâm Tri Lễ để mặc cậu dựa vào một lúc, sau đó bắt cậu đi nghỉ ngơi, còn mình thì tiếp tục ngồi chỉnh sửa bản thảo.
Buổi chiều, Lâm Tri Lễ đang vẽ chính hăng say, thì nghe thấy giọng Tống Duẫn Bạch vang lên:
“Chị ơi, chị đang vẽ gì vậy?”
Lâm Tri Lễ hoảng quá, lập tức thu bản vẽ lại.
Trên màn hình còn dừng ở chỗ nửa chừng, không biết nói là kín đáo hay không, mà cũng chẳng phải không kín đáo: nam chính đang há miệng thè lưỡi, trên lưỡi còn có một viên khuyên hình đinh.
Chủ yếu là mấy hôm nay cô nhìn Tống Duẫn Bạch đeo khuyên tai nhiều quá, nên khi vẽ khuyên lưỡi liền thành kiểu y hệt.
Lâm Tri Lễ có cảm giác như đang lái xe mà bị tóm tại trận, mặt lập tức đỏ bừng.
Tống Duẫn Bạch nhìn rõ hết, nhưng vẫn cố ý giả bộ hỏi:
“Hình như em chưa nhìn thấy rõ, chị à, chị thật giỏi, chị biết vẽ tranh nha. Có thể cho em xem không?”
“Chị… cái này…” Lâm Tri Lễ ôm khư khư bản vẽ, ấp úng không biết nói gì. Không chỉ mặt đỏ, mà cổ và vành tai cũng đỏ rực. Tống Duẫn Bạch nhìn cô, không ngờ cô lại là một tiểu tài xế.
Tiểu tài xế là một cách nói vui trong tiếng Trung mạng, ý chỉ người giỏi lái xe, tức giỏi nói chuyện hoặc vẽ, viết, nghĩ mấy thứ 18+ (hơi mặn, hơi sắc).
“Không… không được xem… em còn nhỏ… không được xem…”
Tống Duẫn Bạch sa sầm mặt, ấm ức nói: “Chị à, em không phải trẻ con, em là người trưởng thành rồi. Có gì mà người trưởng thành lại không được xem chứ?”
“Không được xem! Thật sự không được!”
Nếu để cậu nhìn thấy cái hình cái lưỡi đeo khuyên kia, cô biết giải thích kiểu gì đây! Cô lập tức phải vẽ lại ngay.
“Chị ơi ~ Chị ơi ~”
Tống Duẫn Bạch đúng thật là… làm nũng kiểu này, quá mức!
Lâm Tri Lễ đành phải gượng gạo nói: “Vậy chờ chị một phút, rồi cho em xem.”
“Được nha.”
Lâm Tri Lễ vội vàng vẽ lại phần khuyên lưỡi, chỉnh sửa sơ rồi đưa cho Tống Duẫn Bạch xem vài lần.
Tống Duẫn Bạch không biết nên nói cô ngốc, hay là thật thà.
Chẳng lẽ cô không biết đổi luôn một bức khác cho rồi à?
“Ồ~ thì ra chị thích kiểu này? Chị là họa sĩ truyện tranh à?”
“Không phải, chị là nghiệp dư, chỉ vẽ chơi lúc rảnh thôi.”
Cô đẩy đẩy Tống Duẫn Bạch đang càng lúc càng tới gần mình, muốn cậu ngồi xa ra một chút.
Tống Duẫn Bạch bám lấy Lâm Tri Lễ xong, đôi mắt khẽ đảo, không biết lại nghĩ gì, khóe môi nhếch lên một chút.
Cậu trở về phòng Hứa Ngôn Lý, đưa tay sờ trán.
Vì vết thương nhiễm trùng để lại di chứng, cậu hơi lên cơn sốt.
Nhưng cơn sốt này rõ ràng vẫn chưa đủ.
Cậu xả đầy nước lạnh trong bồn tắm, ngâm mình rất lâu.
Chạng vạng, Lâm Tri Lễ gọi Tống Duẫn Bạch ra ăn cơm, lúc này mới thấy cậu nằm yếu ớt trên giường.
“Tống Duẫn Bạch, em sao vậy?”
“Chị, em hình như bị sốt, thật sự rất khó chịu.”
Lâm Tri Lễ hoảng hốt chạy đi tìm thuốc, luống cuống tay chân đút thuốc cho cậu uống.
“Tống Duẫn Bạch, em ăn chút gì đi.”
“Ưm…”
Cậu sốt đến mơ mơ màng màng, không đáp lại. Lâm Tri Lễ càng lo, đành tự mình đi ăn tối, rồi quay lại đút thêm thuốc cho cậu.
Tống Duẫn Bạch cứ lênh đênh giữa tỉnh táo và mê man.
Cậu biết từng động tác của Lâm Tri Lễ, dáng vẻ vụng về mà lại cẩn thận chăm sóc cậu khiến cậu có chút muốn cứ thế trầm luân mãi.
Cậu bỗng nhiên nhận ra, mấy ngày nay, cậu lại không nhớ đến Hứa Ngôn Lý.
“Chị ơi…”
“Ừ, ngoan nào, chị ở đây.”
Lâm Tri Lễ cố ý dùng giọng điệu như người lớn dỗ dành, làm Tống Duẫn Bạch suýt bật cười, nhưng ý thức cậu đã hơi lơ mơ, rốt cuộc không cười nổi.
Cho đến khi điện thoại của Lâm Tri Lễ vang lên.
Là Hứa Ngôn Lý gọi tới.
Cách mấy chục tiếng đồng hồ, Lâm Tri Lễ không chủ động liên lạc lần nào, cuối cùng anh cũng không nhịn được, phải gọi tìm cô.
“Tri Tri.”
Trong điện thoại, giọng nói dễ nghe của thanh niên truyền đến.
Tống Duẫn Bạch lập tức tỉnh táo hẳn.
“Ừm, Hứa Ngôn Lý, có chuyện gì vậy?”
“Không có gì… Tri Tri, mấy ngày nay em làm gì?”
“Không có gì đâu, chỉ vẽ tranh thôi.”
Tiếng cười trầm thấp của Hứa Ngôn Lý vang lên trong tai hai người: “Tri Tri muốn cái gì nào?”
Lâm Tri Lễ liền nói: “Muốn Hứa Ngôn Lý tặng quà có thật nhiều tâm ý.”
Tống Duẫn Bạch khẽ kéo góc áo Lâm Tri Lễ, dùng đôi mắt yếu ớt đầy khẩn cầu nhìn cô.
Lâm Tri Lễ nghiêng đầu, ngay lúc Hứa Ngôn Lý định tìm đề tài để nói tiếp, cô cất giọng: “Không có chuyện gì đâu, Hứa Ngôn Lý, em cúp máy đây.”
Hứa Ngôn Lý nhìn màn hình điện thoại, hơi sững người.
Anh muốn nghe thêm giọng cô, nghe rồi mới có thể bình tĩnh lại. Chỉ chừng đó thôi, lòng anh đã thấy khá hơn, những cảm xúc rối ren cũng vơi bớt không ít.
Hứa Ngôn Lý nghĩ, có lẽ mình nên về sớm hơn.
Cúp máy, Lâm Tri Lễ đưa tay sờ trán Tống Duẫn Bạch: “Vẫn còn nóng lắm, chúng ta đi bệnh viện kiểm tra xem.”
“Em không muốn đi, chị ơi, nghỉ một chút là đỡ thôi.”
Lâm Tri Lễ không yên tâm. Cô sợ Tống Duẫn Bạch lại làm chuyện dại dột. Cô còn chưa hoàn thành công lược, cô không muốn chết chung với cậu.
“Em phải tự biết bảo vệ mình đấy.”
“Chị, chị đang đau lòng vì em sao? Chị đối với em thật tốt.”
Lâm Tri Lễ cười khẽ: “Đau lòng à? Phải biết yêu lấy bản thân trước, thì người khác mới có thể thương em, mới có thể đau lòng vì em.”
Tống Duẫn Bạch cũng khẽ cười.
Cô nàng này thật ngốc, làm gì biết cậu là cố ý.
“Chị, chị có thể ở bên em một lúc không? Chị ở bên em thì em sẽ đỡ hơn.”
Lâm Tri Lễ không thèm so đo với người đang bệnh, bèn ngồi bên cạnh cùng cậu một lát. Cậu nắm chặt vạt áo của Lâm Tri Lễ, sợ cô rời đi.
“Tống Duẫn Bạch, đến giờ rồi, thay thuốc thôi.”
Lâm Tri Lễ lại sờ trán cậu, cảm giác có phần hạ sốt, may là thuốc có tác dụng.
Thay thuốc xong, Tống Duẫn Bạch vẫn không chịu để cô rời đi. Lâm Tri Lễ thật sự bất đắc dĩ, lại ngồi với cậu thêm một hồi.
Thời gian nhanh chóng trôi đến gần nửa đêm, cô đã mệt đến chịu không nổi, ngày mai còn phải đi làm.
“Tống Duẫn Bạch, em uống thuốc rồi ngủ đi.”
Tống Duẫn Bạch nói: “Chị, em ngủ, chị có thể ở bên em một lúc nữa không?”
Lâm Tri Lễ thở dài, gật đầu đồng ý.
Trẻ con lúc ốm, đều muốn có người bên cạnh.
Lâm Tri Lễ lén bỏ nửa viên thuốc ngủ vào thuốc, để chắc chắn cậu sẽ ngủ thật say, vừa mở mắt ra đã thấy trời sáng.
Uống thuốc xong, Tống Duẫn Bạch cảm thấy mí mắt nặng dần, nhưng tay vẫn nắm chặt góc áo Lâm Tri Lễ, không chịu buông.
Lâm Tri Lễ âm thầm mắng một câu “Đồ nhóc chết tiệt”, đợi chắc chắn cậu đã ngủ say mới nhẹ nhàng gỡ tay cậu ra rồi đi nghỉ.
Sáng hôm sau, Lâm Tri Lễ quay lại phòng cậu, cẩn thận đặt tay cậu nắm lại vạt áo mình, còn bản thân thì ghé người xuống mép giường.
Tống Duẫn Bạch tỉnh dậy, nhìn thấy chính là cảnh yên bình ấy.
Cô đã trông cậu cả đêm sao?
Nhất định là vậy rồi.
Lâm Tri Lễ giả vờ mới tỉnh, chớp mắt mấy cái rồi xoa xoa mắt: “Em tỉnh rồi à, Tống Duẫn Bạch.”
Tống Duẫn Bạch nhìn chằm chằm Lâm Tri Lễ, nở một nụ cười rực rỡ: “Chị, em xong đời rồi, em hình như rơi vào bể tình mất rồi.”
Lâm Tri Lễ buột miệng: “Vậy em yêu cũng thật là qua loa đấy.”