Tống Duẫn Bạch nghe vậy khẽ cười, chút nào cũng không thấy lời Lâm Tri Lễ nói khó xử hay xấu hổ. Cậu vừa cười, chiếc khuyên tai trên vành tai trái cũng lấp lánh sáng lên.
Cậu cảm thấy cô thật đặc biệt.
Cậu nói vậy, thế mà cô lại đáp trả, không giống chút nào với dáng vẻ bình thường động tí là đỏ mặt, thẹn thùng ngốc nghếch.
“Chị.”
Giọng cậu gọi nhẹ kéo dài, nghe mềm đến mức Lâm Tri Lễ có cảm giác như đang nhìn một mỹ nhân làm nũng, trong lòng mắng thầm chịu không nổi.
Cô đưa tay sờ trán Tống Duẫn Bạch, thấy đã hạ sốt mới thở phào, rồi cầm điện thoại bấm bấm: “Chị đặt cho em chút cơm hộp, lát nữa nhớ ăn. Chị sắp phải đi làm rồi. Em có muốn đi học không? Hôm nay nếu chưa khỏe thì xin nghỉ đi.”
“Vâng~” Tống Duẫn Bạch ngoan ngoãn đáp.
Lâm Tri Lễ giúp cậu thay thuốc, vừa mở băng gạc ra nhìn thấy vết thương, không khỏi nhíu mày: “Có khi nào bị uốn ván không… sao mãi chưa đỡ thế này?”
Hay là thể chất Tống Duẫn Bạch vốn khó lành thương? Vậy mà cậu còn dám tự xuống tay với mình tàn nhẫn đến vậy, không dám nghĩ nếu cậu đối người khác thì sẽ đáng sợ đến mức nào.
“Ừm… chị.”
Cậu khẽ kéo tay áo Lâm Tri Lễ, chống giường ngồi dậy. Mái tóc màu lam xinh đẹp rũ xuống trước trán, nhìn càng ngoan ngoãn. Phía sau gáy có vài sợi tóc lòa xòa vắt qua vai, Lâm Tri Lễ ngứa tay, liền vén tóc giúp cậu.
Tống Duẫn Bạch giống như cún con, cọ cọ vào tay cô.
Lâm Tri Lễ giật mình rụt tay về, lắp bắp: “Đổi… đổi thuốc thôi.”
Cô ngượng rồi!
Cô nhất định là đang từ từ thích cậu.
Nhanh thích cậu rồi chia tay Hứa Ngôn Lý đi!
Tống Duẫn Bạch đôi mắt lấp lánh, chăm chú nhìn Lâm Tri Lễ. Lâm Tri Lễ thật sự chịu không nổi, đưa tay đẩy đầu cậu sang bên, “Em đừng nhìn chị kiểu đó.”
“Tại sao chứ, chị, không được nhìn sao?”
“Ánh mắt của em giống như đang xem chị là tiền vậy đó, đừng có nhìn kiểu đó.”
Tống Duẫn Bạch cong mắt cười, cười đến mức nước mắt cũng sắp chảy ra.
Lâm Tri Lễ giúp cậu thay thuốc xong, rất nhanh cơm hộp cũng được giao tới. Cô đặt phần ăn lên bàn đầu giường Tống Duẫn Bạch: “Chị đi làm đây. Em nếu có ra ngoài, nhớ khóa cửa kỹ, đừng quên tắt đèn nhé.”
Cô vừa vẫy tay vừa dặn, dáng vẻ như thể hai người đã quen nhau rất lâu, như đã sớm thành người một nhà.
Lâm Tri Lễ bắt xe đến công ty.
Hôm nay cô đến khá sớm, vừa mới thay quần áo xong, chị Lâm đã kéo tay một người đàn ông xa lạ bước vào. Hai người vừa vào cửa đã hôn nhau một cái, khiến Lâm Tri Lễ nhìn mà mặt đỏ tim đập.
“Lại… lại thay người mới rồi ạ?”
“Đúng vậy đó, tiểu Tri Tri.” Chị Lâm nhéo má cô, “Tri Tri nhà chúng ta đáng yêu thế này, nên nói chuyện yêu đương với nhiều người đàn ông một chút, thật là tiện nghi mấy tên kia. Không thì theo chị, chị lừa tiền bọn đàn ông rồi nuôi em.”
Lâm Tri Lễ ngơ ngác: “Còn… còn có thể như vậy sao?”
“Đương nhiên rồi.” Chị Lâm kéo tóc cô, như đang nghịch một con búp bê Tây Dương.
Lâm Tri Lễ lúng túng nói: “Cái đó chắc không được đâu, em có bạn trai rồi.”
Chị Lâm giật mình: “Em có bạn trai rồi?!”
Là tên heo nào dám cuỗm mất cải thìa nhà bọn chị chứ?
Đúng lúc này, Mạnh Chiếu Hân tới chỗ quầy, gõ nhẹ lên mặt bàn. Cuộc nói chuyện giữa Lâm Tri Lễ và chị Lâm lập tức bị cắt ngang.
Mạnh Chiếu Hân đứng đó, lời chuẩn bị sẵn nghẹn trong cổ, không biết mở miệng thế nào.
Sau khi trở về, anh đã cẩn thận nhớ lại chuyện hồi nhỏ, rốt cuộc nhớ ra khi ấy quan hệ giữa anh và Lâm Tri Lễ cũng không tệ, hai đứa từng mặc chung quần hở đũng. Nhưng vì Tống Duẫn Bạch, anh lại bán đứng cô. Chuyện đó khiến anh áy náy đến mất ngủ mấy ngày, cuối cùng quyết định mời Lâm Tri Lễ ăn một bữa cơm coi như bồi tội.
Nhưng vừa nhìn thấy cô, mấy lời chuẩn bị sẵn đều nói không ra.
Lâm Tri Lễ nhìn anh hỏi: “Anh có chuyện gì sao, Mạnh Chiếu Hân?”
Mạnh Chiếu Hân giả vờ ra vẻ không để tâm, “À, không có gì, chào buổi sáng.”
Lâm Tri Lễ cũng đáp: “Buổi sáng tốt lành.”
“Cái đó, trưa nay em có rảnh không? Anh muốn mời em ăn cơm.”
Cuối cùng cũng nói được câu đã nghĩ mãi, Mạnh đại thiếu gia suýt thì lật mắt trắng vì hồi hộp.
“Hử? Mời em ăn cơm? Em không…”
Lời còn chưa dứt, tay Lâm Tri Lễ đặt trên quầy bị chị Lâm nhéo mạnh một cái: “Rảnh! Tri Tri tuyệt đối rảnh.”
Lâm Tri Lễ “…Ừm, rảnh.”
Mạnh Chiếu Hân hồi hộp mãi, rốt cuộc cũng yên lòng: “Được, trưa anh đến tìm em.”
Nói xong, anh luống cuống bỏ đi, chẳng khác nào chạy trối chết.
“Chị Lâm…?”
Chị Lâm vỗ vai Lâm Tri Lễ: “Chị không biết bạn trai em là ai, nhưng Tri Tri nhà chúng ta xinh đẹp, đáng yêu, tính cách cũng tốt, không thể cứ một mực treo cổ trên một cái cây mà chết khô được. Em như vậy… đáng yêu, nói chuyện với nhiều người đàn ông có sao đâu?”
“Hơn nữa người kia trong giới cũng có tiếng, không phải loại lăng nhăng, chưa từng nghe nói yêu đương, hình như còn… non lắm.”
Chị Lâm thật lòng khuyên Lâm Tri Lễ nên nhìn nhiều, chọn nhiều, đừng vội bị một người đàn ông lừa gạt rồi tự chôn mình trong một gia đình.
Nếu chị Lâm biết bạn trai Lâm Tri Lễ là Hứa Ngôn Lý, có lẽ chị đã không làm mấy chuyện dư thừa này. Nhưng chị không biết.
Cũng bởi vì Mạnh Chiếu Hân vốn không phải người xấu, nếu không chị Lâm cũng chẳng gợi ý Lâm Tri Lễ đồng ý. Mà nói đi thì nói lại, ăn một bữa cơm cũng đâu có nghĩa gì to tát.
Lâm Tri Lễ nghe vậy lại nghĩ: Đó là vì anh ấy… cong mà.
Chị Lâm cười tủm tỉm hỏi: “Các em quen nhau thế nào? Anh ta muốn theo đuổi em à?”
Lâm Tri Lễ lắc đầu: “Chúng em quen từ nhỏ, mấy hôm trước mới gặp lại.”
“Tê… quen từ nhỏ mà bây giờ mới nhận ra nhau?”
Dù sao Mạnh Chiếu Hân mới đến đây nửa năm.
Nếu không vì giấc mơ kia, có lẽ cô cũng chưa nhớ ra, hồi đó còn bé quá, cô thật sự không rõ lắm.
Mạnh Chiếu Hân sao tự dưng lại muốn mời mình ăn cơm? Chẳng lẽ Tống Duẫn Bạch lại lắm lời gì rồi? Chắc chắn là tên tiểu tử đó, chẳng làm được việc gì tốt đẹp.
Đến trưa, Mạnh Chiếu Hân chạy tới. Đại thiếu gia ngạo mạn không chịu cúi đầu nhận lỗi, ngẩng cao đầu nói: “Hết giờ làm, đi.”
Lâm Tri Lễ nhìn đồng hồ: “Em còn nửa tiếng nữa.”
Mạnh Chiếu Hân bực bội bước sang bên ngồi, cầm quyển sổ chiêu đãi khách lật qua lật lại, nhưng một chữ cũng chẳng lọt vào mắt.
Anh len lén liếc nhìn Lâm Tri Lễ một cái, Lâm Tri Lễ cũng liếc lại anh làm anh giật mình vội vàng dời mắt đi.
Cô ấy sao lại cười với mình? Chẳng lẽ có ý với mình?
Mạnh Chiếu Hân cứ miên man suy nghĩ suốt nửa tiếng, đến khi Lâm Tri Lễ tan ca thay đồng phục xong, cùng anh đi ăn cơm.
Chị Lâm nói cũng không sai, không ăn thì phí, theo Mạnh đại thiếu gia chắc chắn có thể ăn được cái gì ngon.
Mạnh Chiếu Hân lái chiếc xe thể thao phóng khoáng tới trước mặt cô, mở cửa xe cho cô lên.
Trên đường, anh không nói câu nào, Lâm Tri Lễ cũng im lặng.
Cô vốn không phải kiểu giỏi xã giao, không biết nói gì. Huống chi, giữa cô và Mạnh Chiếu Hân chẳng qua chỉ là quen biết sơ sơ, hồi nhỏ cũng không nhớ rõ, mà trong mơ, sau này anh còn chạy tới chế giễu cô.
Nếu không phải bây giờ cô chưa học xong cách làm một hải vương lão luyện, có khi còn muốn lừa anh thêm chút tình cảm.
Mạnh Chiếu Hân càng nghĩ càng khó chịu, không hiểu vì sao Lâm Tri Lễ dọc đường không buồn nhìn mình một cái, cũng chẳng buồn nói một lời.
Hồi nhỏ, cô nhóc mít ướt này đó suốt ngày bám theo anh, gào khóc ầm ĩ.
Bây giờ, xa lạ thật đấy.
“Lâm Tri Lễ, sao em không nói gì hết vậy?”
Lâm Tri Lễ ngẩng lên: “Hả? Em ? Nói chuyện sao?”
“Em nói một câu đi.” Nếu không anh thấy ngượng chết mất.
“À… Vậy chúng ta định đi đâu ăn? Ăn gì? Có thể ăn nhiều một chút không?”
“…… Em không sợ anh đem em bán đi sao?”
Lâm Tri Lễ buông điện thoại xuống, nghiêm túc nói: “Em tin anh, Mạnh Chiếu Hân.”
Một câu đó làm trong lòng anh khẽ rung lên, bỗng thấy trống ngực rối loạn, chân đạp nhầm ly hợp, suýt nữa quăng Lâm Tri Lễ khỏi xe.
Lâm Tri Lễ: “……”
Cô đưa tay xoa trán vừa đập vào thành ghế:
“Trình độ lái xe này còn đỡ hơn ba người thi trượt bằng lái lần thứ mười ba một chút.”
Có đôi khi, Lâm Tri Lễ nói thật lòng, nhưng giọng nghe rất mỉa mai, Mạnh Chiếu Hân nghe cũng chẳng hiểu ra sao, chỉ thấy ngượng vô cùng.
Hai người đến một nhà hàng cao cấp phải đặt chỗ trước mới vào được. Lâm Tri Lễ chẳng khách sáo, cô thấy Mạnh Chiếu Hân cứ kỳ quặc, bèn gọi mấy món nhìn rất ngon mà giá cũng không rẻ.
Cô gắp một miếng cua nếm thử, cau mày, cảm giác không nuốt nổi, liền quay sang nói: “Cái này anh ăn đi, ăn nhiều một chút.”
Nói rồi, Lâm Tri Lễ dùng đũa gắp cho anh một miếng to.
Anh ăn rồi, cô khỏi phải ăn món đó.
Mạnh Chiếu Hân đỏ bừng mặt.
Cô vừa mới ăn một miếng, chắc thấy ngon nên mới gắp cho mình? Lúc đó ánh mắt cô còn sáng rực, chắc chắn là ăn ngon lắm mới có biểu cảm đó.
Mấy món còn lại cũng không tồi, Lâm Tri Lễ ăn đến mức bụng căng tròn, cô nhéo nhéo lớp thịt bụng, âm thầm quyết định sau khi ăn xong sẽ đi bộ cho tiêu.
“Anh không thể để em tự về được, anh cũng không phải người bất lịch sự như vậy. Em đi cùng anh về đi.”
Làm gì có ai đi ăn với con gái xong rồi vứt người ta lại một mình cho được.
Hơn nữa, bọn họ cũng ở chung khá tốt. Nếu đổi thành một buổi hẹn xem mắt, tiếp theo chắc là đi xem phim hay dạo phố.
“Vậy anh đi mười phút đi, mười phút sau anh quay xe lại đón em, em muốn đi bộ một chút.”
Mạnh Chiếu Hân cuối cùng cũng miễn cưỡng gật đầu.
Hai người cùng trở về công ty, chị Lâm liền thò đầu ra hỏi dò: “Sao rồi? Ăn ngon không?”
“Ăn ngon, ăn no nữa.”
Chị Lâm hỏi tiếp: “Rồi sao nữa?”
“Sao là sao?”
“Ý chị là các em chỉ đi ăn cơm thôi á?”
Lâm Tri Lễ bình thản gật đầu: “Đúng vậy, Mạnh Chiếu Hân còn bảo hôm nay ăn nhiều hơn bình thường hai chén cơm.”
Nhờ có Lâm Tri Lễ nổi tiếng, mà Mạnh Chiếu Hân cũng được hưởng ké không ít ánh hào quang.
Chị Lâm dịu dàng xoa đầu Lâm Tri Lễ, cảm thấy cô chắc chắn phải là người ngốc nghếch có phúc phần mới sống yên ổn như thế này.
Buổi chiều tan tầm, Mạnh Chiếu Hân lại chạy tới hỏi: “Anh đưa em về nhé?”
“Không cần, không cần, em gọi xe là được.”
Lâm Tri Lễ vội vàng chuồn đi. Cô cảm thấy hôm nay Mạnh Chiếu Hân nhiệt tình bất thường, tám phần là Tống Duẫn Bạch đang bày trò gì sau lưng. Tốt nhất cứ tránh Mạnh Chiếu Hân xa một chút, nếu không… nếu anh lại gần thêm, cô thật sự có thể tiện tay đi lừa cảm tình người ta mất.
Về đến nhà, Lâm Tri Lễ đã thấy Tống Duẫn Bạch trông đáng thương đang ngồi xổm trước cửa. Cậu nghe tiếng động, ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt lập tức sáng lên.
“Chị, cuối cùng chị cũng về rồi.”
“Sao em không tự vào nhà?”
Tống Duẫn Bạch ngượng ngùng nói nhỏ: “Em ban ngày ra ngoài, lúc về quên không mang chìa khóa.”
Lâm Tri Lễ giơ tay sờ trán cậu: “Không sốt, còn tốt.”
Cô vừa rút tay về thì bị Tống Duẫn Bạch giữ lại. Cậu cười rạng rỡ, cầm lấy ngón tay cô khẽ đặt lên khóe môi mình.
Cậu cao gần mét tám, còn cô thì thấp hơn hẳn, phải ngẩng đầu mới nhìn thấy mặt cậu.
Hôm nay cậu thay một chiếc khuyên tai màu đen, bên khóe môi có lúm đồng tiền hơi ửng hồng. Tống Duẫn Bạch cúi xuống nhìn cô, tay vẫn không chịu buông ra, để ngón tay cô khẽ chạm ngay lúm đồng tiền đó.
Ngay sau đó, cậu khẽ hé miệng, đưa đầu lưỡi ra.
Lâm Tri Lễ lập tức nhìn thấy viên khuyên lưỡi ánh lên lạnh lạnh.