Tống Duẫn Bạch từng bị Hứa Ngôn Lý từ chối ba lần.

Lần đầu tiên là khi cậu muốn Hứa Ngôn Lý cùng mình yêu đương, đã dọa Hứa Ngôn Lý suýt phải nhập viện. Đương nhiên, lần này thực ra còn có thể chia nhỏ thành vô số lần tỏ tình bị từ chối.

Lần thứ hai là lúc Hứa Ngôn Lý nói mình đã có bạn gái, khiến Tống Duẫn Bạch hoàn toàn tuyệt vọng. Cậu làm loạn, muốn bọn họ chia tay, nhưng vẫn bị Hứa Ngôn Lý dứt khoát cự tuyệt.

Lần thứ ba chính là hôm qua, khi cậu nghe Mạnh Chiếu Hân nói Lâm Tri Lễ đột nhiên thân thiết với Hứa Ngôn Lý ở công ty, trong lòng liền bất an, muốn Hứa Ngôn Lý tối nay về nhà. Nhưng Hứa Ngôn Lý lại từ chối, bảo phải đi công tác.

Trước đây, bất kể chuyện gì, chỉ cần cậu mở miệng, Hứa Ngôn Lý chưa từng từ chối cậu về nhà.

Điều đó làm Tống Duẫn Bạch cực kỳ khó chịu. Anh trai của cậu, cậu một chút cũng không muốn chia sẻ với bất cứ ai. Anh trai nên chỉ thuộc về một mình cậu.

Nhưng anh trai không đồng ý chia tay, vậy thì để Lâm Tri Lễ tự mình chủ động chia tay không phải được rồi sao?

Ban đầu, Tống Duẫn Bạch định tìm người khác đi tiếp cận Lâm Tri Lễ, khiến cô phải rời xa anh trai.

Nhưng cậu lại rất tò mò về cô gái này. Rốt cuộc là người như thế nào mà có thể khiến anh trai động lòng.

Có lẽ cô là một cô gái dịu dàng, thông minh.

Nhưng… cô đã cướp mất anh trai, vậy chính là có tội.

Tống Duẫn Bạch quyết định tự mình ra tay. Cậu sẽ khiến cô yêu mình, rồi tự nguyện chủ động chia tay anh trai.

Anh trai chỉ có thể là của cậu.

Cậu gõ lên cánh cửa, bên trong cuối cùng cũng vang lên một giọng nói.

Giọng nói ấy rất dễ thương, hoàn toàn không giống hình dung trong tưởng tượng của cậu về một cô gái dịu dàng, thông minh.

Cửa mở ra.

Bên trong, có một cái đầu thò ra trước.

Tống Duẫn Bạch ngẩn người mất hai giây.

Cô gái ló đầu ra trông cũng không lớn tuổi hơn hắn bao nhiêu, nét mặt còn mang theo chút ngây thơ. Cô ấy rất xinh đẹp, xinh đẹp đến mức dù là tình địch, Tống Duẫn Bạch cũng không thể không thừa nhận cô thật sự rất đẹp, ít nhất còn hơn đám hoa khôi trong trường cậu nhiều.

Đương nhiên, cậu không phải loại người có lòng thưởng thức nhan sắc mỹ nhân. Cậu và mỹ nhân này là tình địch, với tính cách của cậu, làm sao có thể thật lòng thừa nhận đối thủ đẹp?

Trong mắt cậu, điểm quan trọng nhất là: Lâm Tri Lễ hoàn toàn không giống cô gái ôn nhu thông minh mà hắn tưởng tượng. Nhìn qua có vẻ ngốc nghếch.

“Chị, em là em trai của anh Ngôn Lý. Em có thể vào không?”

Tống Duẫn Bạch nở nụ cười tươi rói, tay giơ túi lên, “Em mang tôm hùm đất đến nè.”

Lâm Tri Lễ lúc này mới mở cửa hẳn ra: “Em chính là Tống Duẫn Bạch phải không? Vào đi.”

Không có cánh cửa chắn, giọng cô càng nghe rõ hơn, mềm mềm. Tống Duẫn Bạch cảm thấy lồng ngực mình hơi ngứa ngáy, cuối cùng cũng cùng cô đi vào nhà.

Tống Duẫn Bạch vốn không thích cô, cho dù cô là bạn gái của Hứa Ngôn Lý, cậu cũng chưa từng chủ động điều tra, chỉ ngẫu nhiên nghe người khác nhắc đến.

Bởi vì cậu nhìn ra được, anh trai cậu cũng không hẳn thích cô, cậu không có cảm giác nguy cơ. Nhưng biểu hiện của anh trai hôm qua lại khiến cậu bắt đầu thấy bất an.

Căn phòng này vừa nhìn đã biết là con gái tự tay sắp xếp, sáng sủa ấm áp. Nếu là của anh trai cậu, chắc chắn sẽ u ám lạnh lẽo.

“Tống Duẫn Bạch, em có chuyện gì tìm chị sao?”

Lâm Tri Lễ xoa xoa mắt. Cô thật sự mệt, nhưng nghĩ đến tôm hùm đất, tự dưng lại không thấy buồn ngủ nữa.

“Chị biết em sao?”

“Chị nghe Hứa Ngôn Lý nhắc qua, bằng không chị đã không để người lạ vào nhà. Chị đâu phải ngốc.”

Tống Duẫn Bạch cười càng rạng rỡ: “Em cũng từng nghe nói về chị. Vốn dĩ em định rủ anh trai ăn bữa khuya, nhưng anh trai không có ở đây. Em cũng chẳng có mấy bạn bè…” Nói đến đây, Tống Duẫn Bạch cố ý để lộ chút vẻ mất mát, giọng cũng dịu đi: “Em nghĩ đến chị. Chị sẽ không đuổi em đi chứ?”

“Ừm… Em là em trai của Hứa Ngôn Lý, chị sẽ không đuổi em.”

Nhanh lên, mau lấy tôm hùm đất ra đây.

Tống Duẫn Bạch đặt túi tôm hùm đất lên bàn, tổng cộng ba loại: ngũ vị hương, cay tê, tỏi nhuyễn. Lâm Tri Lễ đi tới tủ lạnh lấy lon Coca, không hề giữ khoảng cách, cứ như quen Tống Duẫn Bạch từ lâu, đeo găng tay vào liền bắt đầu ăn.

“….” Cô thật sự không khách khí chút nào sao?

Lâm Tri Lễ biết rõ tên nhóc này lòng dạ khó lường, vậy cô càng không cần khách khí. Tôm hùm đất ngon thế cơ mà.

Huống hồ, cô vốn cũng định tiếp cận cậu, giờ cậu tự mình đưa tới cửa, ngoan ngoãn nghe lời thế này, cô còn chờ gì nữa.

Tống Duẫn Bạch ngồi một bên lặng lẽ bóc tôm cho Lâm Tri Lễ. Cô ngồi giữa đống vỏ tôm, ngẩng đầu lên, có thể chắc chắn tôm hùm đất không có vấn đề gì. Tống Duẫn Bạch bây giờ cũng chưa đến mức bỏ thuốc độc cô. Cô khẽ chớp mắt, hỏi: “Sao em không ăn? Không cần bóc cho chị đâu.”

“Em ăn no rồi. Chị ơi, em không có việc gì, em thích bóc mà. Em muốn hối lộ chị một chút, có thể ở đây vài hôm không?”

Anh trai đi công tác năm ngày, hắn muốn ở đây mấy hôm, tiện thể cùng Lâm Tri Lễ chơi đùa một phen.

“Được chứ, em trai Tống Duẫn Bạch, em cứ ở lại đi.”

Tống Duẫn Bạch cong mắt cười.

Thật khiến người ta bực mình, ai là em trai chứ, rõ ràng mới gặp đã gọi em trai.

Lâm Tri Lễ cũng không khách sáo, gần như ăn sạch đống tôm hùm đất.

“Em ngủ ở phòng anh trai em đi, trong đó cái gì cũng có.”

Tống Duẫn Bạch ngoan ngoãn đáp vâng.

Lâm Tri Lễ liếc nhìn mái tóc của cậu.

Cả đầu tóc xanh kia, sau gáy còn buộc một lọn nhỏ dài chừng hai mươi phân, nhìn rất muốn đưa tay túm thử một cái.

Tống Duẫn Bạch nhìn qua ngoan đến mức không thể ngoan hơn, cười rất ngọt: “Chị muốn sờ thử không?”

Lâm Tri Lễ đỏ mặt lắc đầu.

Tống Duẫn Bạch nhìn chằm chằm vẻ mặt của cô, cảm thấy cô thật dễ hiểu, cái gì cũng viết hết lên mặt. Người như vậy, chính là kiểu bị bán còn ngoan ngoãn đếm tiền giúp người ta.

Cậu thậm chí có chút không nỡ lừa.

Thiếu niên xinh đẹp trên mặt nụ cười dần trở nên sâu hơn.

Cậu cười lên sẽ lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ, nhìn không biết ngoan ngoãn dễ thương đến mức nào.

Lâm Tri Lễ xua tay: “Chị đi ngủ trước đây, tạm biệt nha.”

Vừa hay hôm sau là cuối tuần, Lâm Tri Lễ được nghỉ, cô ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao, bò dậy ngửi thấy một mùi thơm nức. Chậm rãi mới nhớ ra Tống Duẫn Bạch vẫn còn ở đây.

Lâm Tri Lễ đi ra ngoài, Tống Duẫn Bạch cười lộ hai lúm đồng tiền tròn tròn: “Chị dậy rồi à, tới ăn trưa đi.”

“Em không cần về trường học sao?”

“Cuối tuần em không có tiết.”

Lâm Tri Lễ khẽ à một tiếng, bỗng thấy xấu hổ, lúng túng hỏi: “Em cũng biết nấu cơm sao?”

“Biết chứ.”

Cô là người thứ hai được ăn cơm cậu nấu. Vì muốn công lược cô, cậu đúng là chịu khó bỏ vốn liếng.

Buổi chiều, Lâm Tri Lễ bắt đầu vẽ tranh minh họa nhỏ, Tống Duẫn Bạch ôm máy tính, không biết đang bận gì. Hai người mỗi người một việc, không ai quấy rầy ai.

Đến chạng vạng, Tống Duẫn Bạch hỏi: “Chị ơi, mình có đi mua ít rau không?”

Lâm Tri Lễ đồng ý.

Hai người từ chợ về, lại đụng phải một đám lưu manh. Tống Duẫn Bạch vì che chắn cho Lâm Tri Lễ mà bị thương.

Da đầu Lâm Tri Lễ tê rần. Cô biết đây là khổ nhục kế của Tống Duẫn Bạch, nhưng vấn đề là tên này lại thật sự đủ tàn nhẫn để ra tay tự làm mình bị thương?

Cô bị dọa sợ đến mức suýt khóc.

“Em… em chảy máu rồi… Phải đi bệnh viện, mau lên, chúng ta đi bệnh viện…” Mắt Lâm Tri Lễ đỏ hoe, chính cô cũng không rõ là vì bị Tống Duẫn Bạch không chút nể nang dọa đến phát khóc, hay vì nhìn thấy vết thương kéo dài trên ngực và bụng hắn mà sợ hãi muốn khóc.

Hai người vào viện băng bó, xử lý vết thương xong còn mua thêm thuốc. Trên đường trở về, Tống Duẫn Bạch giả bộ yếu ớt, an ủi cô: “Chị ơi, may mà chị không sao.”

Lâm Tri Lễ hít mũi: “Thật xin lỗi. Em bị thương nặng như vậy. Cảm ơn em, Tống Duẫn Bạch. Em đã cứu chị. Chị nhất định sẽ báo đáp em.”

Trong xe, Lâm Tri Lễ mắt đỏ hoe, nhìn cậu không chớp.

Thiếu niên sắc mặt tái nhợt nhưng vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt, khóe môi lộ ra lúm đồng tiền mờ mờ. Khuyên tai đen bên trái phản chiếu ra ánh sáng lạnh lẽo. Cậu tựa lưng vào ghế sau, thấy dáng vẻ cô vừa đau lòng vừa cảm động, trong lòng lại vô cùng bình tĩnh.

“Vậy… chị giúp em thay thuốc đi. Coi như là báo đáp.”

Lâm Tri Lễ lập tức gật đầu.

“Em bị thương rồi, bữa tối để chị nấu.”

Tống Duẫn Bạch cũng gật đầu.

Cậu chỉ cần làm một bữa là đủ rồi, chẳng hơi đâu mà nấu nướng cho tình địch thêm lần nữa.

Đám côn đồ kia chính là cậu tự thuê đến. Chiêu khổ nhục kế này hiệu quả hẳn là không tệ, cô nhất định sẽ cảm động.

Lâm Tri Lễ nấu cơm, mùi thơm nức mũi, màu sắc cũng đẹp mắt, nhưng vị thì… khó ăn vô cùng.

Tống Duẫn Bạch suýt nữa hoài nghi cô cố ý hại cậu, nhưng nghĩ lại cô ngốc như vậy, chắc chắn không phải cố tình làm khó một người vừa bị thương.

Lâm Tri Lễ thật sự không cố ý. Cô trời sinh không có năng khiếu bếp núc, lại vừa nấu vừa mải chơi.

Ăn xong, cô còn rụt rè hỏi: “Thế nào? Hợp khẩu vị không?”

Tống Duẫn Bạch đành phải nuốt xuống:“Còn tốt.”

“Thật tốt quá, Tống Duẫn Bạch, em không biết đâu, Hứa Ngôn Lý từng ăn một lần đồ ăn chị nấu, rồi từ đó không bao giờ cho chị nấu nữa.”

Tống Duẫn Bạch: “…”

Càng buồn cười là Lâm Tri Lễ tự mình vẫn ăn được. Khi mẹ cô qua đời, cô đói đến mức chẳng còn sức, đồ ăn có khó nuốt mấy cũng không tính là gì, miễn có cái lót dạ là được.

Tống Duẫn Bạch ăn một bữa cơm cho chó ăn còn không bằng xong, âm thầm quyết định ngày mai nhất định sẽ đặt cơm hộp. Cho dù phải công lược cô, cậu cũng không thể làm khổ cái dạ dày của mình.

Nhưng cậu vẫn sẵn sàng làm khổ thân thể.

Cậu luôn dậy rất sớm. Sáng hôm sau, vừa tỉnh dậy, cậu đã cởi băng gạc ra. Nhìn vết thương trên ngực, gương mặt cậu không còn chút tươi cười nào, chỉ lẳng lặng cúi đầu ngắm.

A… Sao lại không chảy máu nữa?

Thế này không được.

Cậu cúi mắt, nhẹ nhàng ấn lên miệng vết thương, rồi cong môi, hung hăng cắt thêm một đường.

Máu lại bắt đầu rỉ ra, chảy dọc xuống nền nhà.

Tống Duẫn Bạch bình tĩnh quấn băng gạc lại, lười biếng nâng mắt, đầu ngón tay dính máu khẽ liếm môi.

Chị Tri Tri, hôm nay cũng phải chơi thật vui nhé.

Lâm Tri Lễ thức đêm vẽ tranh, sáng dậy muộn, vừa tỉnh đã đến giờ ăn trưa.

“Em là người bị thương, sao có thể để em nấu cơm được. Tối nay để chị nấu.”

Tống Duẫn Bạch rất nhanh quyết định: “Chị ơi, tối nay mình ra ngoài ăn nhé.”

Cô vẫn nên đừng xuống bếp nữa.

Lâm Tri Lễ phồng má, mọi cảm xúc đều viết rõ trên mặt. Cô có chút giận, nhưng lại ngượng ngùng chẳng dám giận thật, rốt cuộc tự mình giận rồi lại tự mình xẹp xuống, cuối cùng thành cái bộ dáng ngơ ngác thế này.

“Đúng rồi, còn phải thay băng. Tống Duẫn Bạch, em lại đây.”

Tống Duẫn Bạch ngoan ngoãn ngồi xuống ghế, kéo áo ra. Thiếu niên da trắng rắn chắc lộ ra nửa người trên, làm mặt Lâm Tri Lễ tức khắc đỏ bừng.

Thân hình em trai xấu xa này thật tốt.

“A… cái đó…”

Lâm Tri Lễ theo bản năng che mắt, nhưng rất nhanh lại tách hai ngón tay ra thành hình chữ V để… lén nhìn.

Tống Duẫn Bạch cười khúc khích, nghiêng mặt, má lúm đồng tiền khẽ hiện, “Chị ơi, đau quá, thay băng đi.”

Đến lúc này cô mới nhìn rõ băng gạc đã nhiễm một mảng đỏ sậm. Khi xốc lớp băng lên, vết thương thấm máu nhìn vô cùng kinh hãi.

“Sao… sao lại nghiêm trọng vậy…?”

Lâm Tri Lễ cay xót sống mũi.

Cái này cô tuyệt đối không diễn trò, cô thật sự dễ xúc động, một khi mềm lòng thì nước mắt mất khống chế. Thêm cái “Tùy thời rơi nước mắt” mà hệ thống ban tặng, cô chỉ cần chớp mắt là lệ rớt.

“Nhất định… nhất định rất đau phải không?”

Giọng Lâm Tri Lễ khẽ run, từng câu từng chữ đều mang theo nghẹn ngào, khiến nụ cười trên môi Tống Duẫn Bạch thoáng chững lại.

Cậu không ngờ cô sẽ thật sự vì cậu mà thấy thương tâm, thấy đau lòng đến vậy.

Tống Duẫn Bạch chỉ lặng lẽ cúi đầu nhìn cô.

Cô đáng yêu quá. Nhìn qua giống như mặc kệ cậu làm gì, cô cũng sẽ không có chút sức chống cự.

Cảnh tượng ấy làm cậu nhớ đến hồi bé từng gặp một con mèo hoang. Cậu muốn đem nó về nuôi, nhưng sau đó nó bị đứa con nhà hàng xóm bắt đi. Sau này, cậu bày cách để đứa kia bị cha mẹ nó đánh một trận tơi bời, khóc lóc rồi vứt con mèo lại.

Mà con mèo đó cuối cùng cậu vẫn không muốn nuôi nữa.

Bởi vì ngoại trừ Hứa Ngôn Lý, bất cứ thứ gì đã bị người khác chạm tay qua, cậu đều không cần.

Nhưng…

Nếu cô có thể mãi mãi như bây giờ trong mắt chỉ có cậu, không có ai khác vậy cũng không tệ.

Còn nếu có người khác dính vào…

Thì đi tìm chết đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play