LÃO TỔ TÔNG CỦA TA 5
Vừa về đến hôn phòng, Trầm Nguyên Ninh đã cúi đầu dỗ dành:
> “Ngủ đi, em ngủ thêm đi.”
Niệm Sơ còn chưa kịp hoàn hồn sau buổi lễ trang nghiêm, chỉ ngơ ngác nhìn anh cúi người đắp chăn cho mình, cởi giày, rồi ung dung ngồi khoanh chân trên giường, giống hệt một thiếu niên mới lớn đang “dỗ vợ ngủ trưa”.
Mà thật sự... hình như cô mới đứng trong điện thờ được chừng nửa tiếng?
Vẫn chưa qua được một phần mười số hậu duệ đang chờ ngoài sân để quỳ bái. Hàng người ấy vẫn đang xếp dài, lễ phục chỉnh tề, tay cầm hương, chân đạp nền đá, mặt ngẩng cao chờ đến lượt vào điện.
Nhưng... Nguyên Ninh lại kéo cô về, quăng cả Trầm gia lại phía sau mà không một lần ngoái đầu.
Cô khẽ thở dài. Thật là không biết lễ phép.
Thế nhưng... cái gương mặt ấy, cái dáng người thiếu niên lười nhác ấy lại chính là lão tổ tông của Trầm gia. Là vị thần hộ mệnh bất tử, là kẻ ngồi trên cao hàng trăm năm, chưa từng bị ai phản đối một lời.
Người ngoài không biết, nhưng Niệm Sơ thì hiểu—họ đâu phải quỳ vì sùng bái hay vì kính ngưỡng.
Họ quỳ, là vì hắn nhân từ.
Vì hắn bảo hộ họ.
Vì hắn cho họ đủ thứ: đất đai, danh vọng, tài phú, phúc phần.
Một tổ tiên luôn nói “được”, một vị thần luôn “ban ơn”. Mà tất cả những thứ đó, xét đến cùng, đều chỉ là vì lợi ích của chính Trầm gia. Họ không cần một vị thần cao cao tại thượng, họ cần một công cụ may mắn bất tử biết mỉm cười mà gật đầu.
Đột nhiên, Niệm Sơ khẽ quay đầu, nhìn gương mặt Nguyên Ninh đang nhắm mắt nghỉ ngơi.
Cô không hiểu... tại sao?
Tại sao gương mặt ấy mãi mãi không thay đổi? Tại sao qua hàng trăm đời, không có bất cứ ghi chép nào về sinh tử, về hôn phối, về hậu duệ?
Cô từng lục tung cả thư phòng của điện thờ.
Nhưng tất cả những gì cô tìm được, chỉ là vài dòng ngắn ngủi:
Trầm gia. Nguyên Ninh. Con trai trưởng của người khai chi Trầm gia.
Không có ngày sinh. Không có ngày mất. Không vợ. Không con.
Chỉ có cái tên—và khoảng trống vô tận phía sau nó.
Niệm Sơ không nhịn được nữa. Cô nghiêng người, đưa tay nhẹ nhàng chạm vào sống mũi cao thẳng của anh, giọng thì thầm đầy nghi vấn:
> “Tổ tông... Người đã chết như thế nào?”
Nguyên Ninh bật cười.
Không trả lời.
Anh cúi người xuống, hôn lên môi cô. Một nụ hôn không quá mãnh liệt, cũng chẳng hờ hững, chỉ như một tấm lưới mềm buộc lấy hết những thắc mắc, những hoài nghi, cả những rung động lặng thầm.
Anh dùng nụ hôn ấy... để chôn vùi câu hỏi của cô vào trong lòng đất cũ của hàng nghìn năm trước.
Bởi vì…
Anh đã nhận đủ rồi.
Những gì từng cho đi, những nợ nần Trầm gia từng có lỗi với anh, tất cả đã được trả lại—bằng một Trầm Niệm Sơ.
Những điều còn lại…
Tiểu tân nương của anh, không cần phải biết.
---
Kết quả của một nụ hôn... là một trận hoan ái kéo dài đến tận buổi trưa.
Trong tấm chăn lụa mềm mại, Trầm Niệm Sơ đỏ bừng mặt, ngoan ngoãn rúc trong lòng anh, bàn tay nhỏ siết nhẹ lấy eo người đàn ông, giọng thỏ thẻ như oán trách:
> “Ngài bảo em ngủ thêm... mà chính ngài lại không để em ngủ...”
Trầm Nguyên Ninh bật cười, tiếng cười khẽ vang lên nơi cổ họng, mang theo chút lười biếng và rất nhiều cưng chiều. Cuối cùng cũng chịu dừng lại, anh vươn tay cọ nhẹ chóp mũi mình vào mũi cô, thì thầm:
> “Niệm Sơ ngoan, ăn trưa rồi lại ngủ tiếp nhé.”
Anh không chờ cô phản bác, cúi người mặc áo lại cho cô, buộc vạt thắt lưng cẩn thận rồi dắt cô đến phòng ăn phía sau viện.
Bữa trưa được chuẩn bị sẵn với toàn món cô thích.
Niệm Sơ cúi đầu cắn một chiếc bánh bao gạch cua, nước sốt béo ngậy tràn đầy đầu lưỡi, gò má cô hơi phồng lên khi nhai, vẻ mặt thoả mãn như một con mèo nhỏ vừa được cho ăn.
Trầm Nguyên Ninh ngồi cạnh, khuỷu tay chống lên bàn, nghiêng mặt nhìn cô mỉm cười:
> “Vị thế nào nhỉ?”
Niệm Sơ sửng lại, ngẩng đầu nhìn anh:
> “Ngài chưa từng ăn sao?”
Anh khẽ vuốt tóc cô, ngón tay khẽ vén lọn tóc mai ra sau tai cô bé, động tác dịu dàng đến mức khiến tim người run lên.
> “Ta không cảm nhận được mùi vị của thức ăn nhân gian.”
Niệm Sơ sững người.
Mãi một lúc sau, cô mới nhẹ nhàng đứng dậy, bước đến gần anh, cúi đầu, đặt một nụ hôn rất nhẹ lên môi anh.
Chỉ là một nụ hôn thoảng qua như gió, nhưng đủ khiến Nguyên Ninh sững lại. Cô khẽ cười:
> “Vậy... vị thế nào?”
Anh ngơ ngẩn.
Không phải vì nụ hôn ấy quá cuồng nhiệt hay ngọt ngào.
Mà bởi vì, trong khoảnh khắc ấy, tất cả những gì từ nghìn năm qua anh chưa từng nếm được — dường như đều ngưng đọng lại trong khoé miệng cô gái nhỏ ấy.
Nguyên Ninh, vị tổ tiên từng đứng trên tất cả, người chưa từng động lòng trước trần thế, chỉ khẽ thốt lên như một thiếu niên lần đầu biết yêu:
> “Ngọt.”
---
Buổi trưa, khi tiểu tân nương của anh đã ngoan ngoãn ngủ lại trong lòng chăn ấm đệm êm, Trầm Nguyên Ninh rời khỏi phòng, trở lại điện thờ.
Bên trong hương trầm vẫn còn vương vấn chưa tan, cửa điện khép hờ, ánh sáng nhàn nhạt rọi xuống nơi chính điện. Trên bậc cao, Trầm Nguyên Ninh yên vị như thường lệ, một tay chống cằm nhìn xuống người đàn ông đã ngồi chờ từ lâu.
Ánh mắt anh đầy hứng thú, chẳng khác nào thiếu niên nghịch ngợm phát hiện ra bí mật mới lạ.
> “Haha… Giờ ta phải gọi ngươi là gì đây nhỉ… cha vợ? Tiểu Trầm Vọng, cha vợ?”
Anh nhướng mày cười, giọng điệu vừa kéo dài vừa châm chọc. Dáng ngồi chẳng chút đạo mạo, giống hệt một cậu trai mới mười bảy, mười tám lần đầu biết mùi trêu chọc hậu bối.
Thịnh Vọng, đã bước sang bên kia sườn dốc của tuổi đời, giựt giựt khoé mắt, ngẩng đầu nhìn lên bài vị phía sau anh, thở dài:
> “Lão tổ tông, xin ngài đừng làm con tổn thọ…”
Nguyên Ninh cười càng vui hơn, tiếng cười vang khắp điện thờ, nghe như gió mùa xuân phất qua những cánh hoa ngọc lan:
> “Trong các đời gia chủ Trầm gia, ta thích nhất ngươi đấy, Trầm Vọng.”
Anh dừng một lát, ánh nhìn bỗng chốc trầm xuống, như nhớ lại điều gì xa xôi lắm. Một thoáng sau, giọng anh thấp hẳn đi, mang theo chút tiếc nuối không thể che giấu:
> “Tiếc là năm đó… ta không cứu được hai ngươi.”
> “Nếu năm đó ta về kịp… ta đã có thể gặp tiểu Niệm Sơ sớm hơn rồi.”
Thịnh Vọng trầm mặc. Người đàn ông bao năm mang trên vai trách nhiệm gia tộc ấy chợt thấy cay nơi khoé mắt. Ông từng nghĩ mình đã là người cha vững vàng nhất, người chồng đủ mạnh mẽ nhất… Nhưng vẫn không thể chống lại thiên mệnh, vẫn phải trông con gái mình bước vào một mối nhân duyên kỳ lạ đến độ ông không thể gọi tên.
Trên cao, vị tổ tông trẻ mãi không già lại ngồi đó, mỉm cười như không có gì, nhưng từng câu từng chữ lại như khắc sâu vào đá tảng.
Người không cứu được năm xưa… lại muốn dùng cả đời này để đổi lấy một ánh nhìn từ con gái họ.
---
Tiếng cười của Nguyên Ninh dần lắng xuống. Trong điện thờ rộng lớn, ánh sáng nghiêng nghiêng phủ xuống nửa gương mặt anh, đôi mắt nhìn Thịnh Vọng mang theo vẻ nghiêm túc hiếm hoi.
> “Thế nào, tiểu Trầm Vọng. Hôm nay ngươi không gọi ta đến để hỏi han chuyện dâu rể nữa à? Ngươi chờ ta ở đây… là có điều gì muốn hỏi, hay muốn nhờ?”
Giọng anh không còn nghịch ngợm, cũng không còn chất giễu cợt thường ngày. Nó mang theo một sự điềm đạm sâu thẳm, đúng như một vị tổ tông thật sự. Một vị thần đã dõi theo gia tộc này suốt hàng nghìn năm, từng bước một, từng đời một.
Thịnh Vọng trầm mặc hồi lâu, cuối cùng cũng cất tiếng:
> “Ngài là thần. Còn Tiểu Sơ… con bé là người.”
Giọng ông run lên nhè nhẹ, không phải vì sợ, mà vì điều ông sắp nói đến là điều mà bất kỳ người cha nào cũng chẳng thể yên lòng:
> “Con bé rồi sẽ già đi, sẽ bệnh, sẽ… chết. Lão tổ tông, phải làm sao đây?”
Nguyên Ninh không ngạc nhiên.
Anh chỉ lặng lẽ nhìn người đàn ông tóc đã muối tiêu ấy, rồi khẽ nở một nụ cười nhàn nhạt — nhưng lần này không phải là nụ cười trẻ con nghịch ngợm, mà là nụ cười của một vị thần từng trải.
> “Ta chỉ sợ… các ngươi không đồng ý. Sợ nàng không đồng ý.”
Anh chậm rãi bước xuống bậc điện, tà áo khẽ bay theo gió trầm. Giọng anh vẫn nhẹ như gió xuân, nhưng lời nói lại nặng như ngàn cân đá:
> “Nhưng một khi nàng tự nguyện… một khi chính tay nàng đặt bài vị bên cạnh ta trong từ đường này—”
> “—thì thọ mệnh của nàng, đã cùng ta chia sẻ.”
> “Thời gian của nàng đã dừng lại từ hôm qua rồi, tiểu Trầm Vọng.”
---
Vĩnh sinh bất tử… không phải là phần thưởng của thần linh, mà là cái giá của lời hứa.
Thịnh Vọng ngẩng đầu nhìn lên vị tổ tông nhà mình — người đàn ông có gương mặt trẻ mãi không già ấy, người đã không biết bao lần cứu ông giữa lằn ranh sinh tử, người từng lặng lẽ buộc một sợi dây định mệnh giữa ông và A Ly chỉ bằng một cái nhấc tay, người đã mang ông trở về Trầm gia, rồi lại cất giọng thật khẽ mà xin ông một việc… là gả Niệm Sơ cho ngài.
Khi ấy, ông không hiểu vì sao một vị thần như Nguyên Ninh lại cần xin, càng không hiểu vì sao ánh mắt của một vị tổ tông cao cao tại thượng ấy lại mang theo sự chờ mong như đứa trẻ.
Giờ thì ông hiểu rồi.
Một câu "thời gian của nàng đã dừng lại từ hôm qua", khiến Thịnh Vọng như chợt ngộ ra tất cả.
Ngài có thể ngưng đọng thời gian bất kỳ lúc nào, nhưng ngài đã chờ.
Ngài chọn mùa xuân năm nay — không phải là ngày tốt nhất, mà là ngày xa nhất mà bản thân còn nhìn thấy khi gieo quẻ, là giới hạn cuối cùng mà vị thần của núi tổ này còn thấy được đường chân trời của định mệnh.
Ngài thật sự rất muốn cưới Niệm Sơ.
Nhưng năm ngoái… con bé vẫn còn nhỏ.
Khi ấy, con bé vừa học xong những lễ nghi sơ bộ đầu tiên của tông nữ, mỗi ngày vẫn còn gọi điện cho ba mẹ để than thở, vẫn còn giãy giụa trong nỗi sợ hãi và hoang mang khi biết "tổ tiên" muốn lấy mình. Nếu ngài chọn dừng thời gian của con bé lúc ấy, thì Niệm Sơ… sẽ mãi mãi là một cô bé chưa lớn, mãi mãi bị trói chặt ở cái tuổi 18 non nớt.
Vậy nên Ngài chờ.
Ngài dùng một năm — một năm với thần linh là cái chớp mắt, nhưng với Nguyên Ninh thì dài như một kỷ nguyên chờ đợi — để nhìn Niệm Sơ từng chút một học hết mọi việc cần của một người đứng đầu nhà tổ, học cách đứng dưới gốc ngọc lan mà thở sâu và trầm tĩnh, học cách nhìn thẳng vào các trưởng lão và nói lời phân xử không run giọng.
Một năm để cô học cách nhìn thẳng vào ngài mà không sợ hãi, và hiểu rằng: vị tổ tiên này đã ở cạnh mình từ khi cô cất tiếng khóc đầu tiên.
Cũng là một năm để cơ thể cô bé lớn thêm một chút, đủ để đêm qua… ôm lấy người đàn ông ấy trong hôn phòng, với tư cách một người phụ nữ.
Thịnh Vọng chợt cảm thấy sống mũi cay cay, ông không biết nên cảm tạ vị thần kia vì đã bao dung với gia tộc ông, hay nên giận ngài vì tình cảm ngài dành cho con gái ông lại nhiều đến thế.
Ông khẽ cúi đầu, giọng trầm đi:
> “Lão tổ tông… ngài thật sự là vị tổ tông mà cả nhà họ Trầm này nợ quá nhiều.”
---
Thịnh Vọng cúi đầu thật sâu. Ông không thể nói thêm điều gì nữa. Mọi lời cảm tạ đều trở nên dư thừa trước một người đã âm thầm che chở cho cả gia tộc ông suốt mấy trăm năm, lại vì một cô gái nhỏ mà tự trói linh hồn mình mãi mãi trên núi tổ.
Một thoáng lặng im bao trùm điện thờ.
Rồi—giọng điệu nghiêm túc kia… chẳng giữ được bao lâu.
Trầm Nguyên Ninh nhướng mày, chống tay lên đầu gối như đang thật sự bực bội:
> “Aizz, aizz! Cảm ơn cái gì, đừng nói nữa—nghe muốn nổ cái đầu! Mấy ngàn năm rồi, nhà các ngươi mỗi lần gặp ta là ‘tạ tổ tông’, ‘đa tạ tổ tiên’... phát ngấy luôn rồi đó!”
Anh đứng phắt dậy, phủi phủi vạt áo cho có lệ, đoạn quay lưng bỏ đi, vừa đi vừa càm ràm như thiếu niên dỗi hờn:
> “Mau, mau về với A Ly của ngươi đi, đừng lải nhải nữa—”
Anh khựng lại nửa bước, bỗng như nhớ ra điều gì đó, khẽ nghiêng đầu, nụ cười nhẹ đến vô hình:
> “Chắc là vợ ta cũng tỉnh rồi... ta đi tìm nàng đây.”
Chỉ một câu nhẹ tênh như thế, mà trong khoảnh khắc ấy, cả một đời chờ đợi, cả một chuỗi bất tử cô độc, dường như đều tan ra trong hai chữ “vợ ta.”
---