LÃO TỔ TÔNG CỦA TA 4

Niệm Sơ không trả lời câu hỏi của Trầm Nguyên Ninh. Cô lặng lẽ cúi đầu, khẽ nhặt lấy sổ ghi chép cùng những tờ giấy nghi lễ, bước khỏi điện thờ như thể chưa từng có ai hỏi gì. Chỉ để lại sau lưng tiếng cười khẽ như gió lướt của vị tổ tiên kia.

Hôm đó, cô giao lại tất cả: ngày cưới đã định, tờ ghi chép lễ vật do chính tay cô cùng tổ tiên chuẩn bị, danh sách tông nữ chúc phúc và những bài văn khấn. Người tộc nhân kia không dám nhìn cô quá lâu, chỉ cúi rạp người cảm ơn rồi lui xuống núi.

---

Đêm đến, trăng phủ một lớp sáng nhạt lên mái ngói cong của nhà tổ. Trong chính viện, ngọn đèn lồng lay động nơi bậu cửa.

Niệm Sơ ngồi trước gương, một tay chải tóc, từng lượt từng lượt như có chút mất hồn. Cho đến khi trong gương phản chiếu thêm một bóng người—Trầm Nguyên Ninh đã đến.

Anh không nói gì. Chỉ đứng yên phía sau cô.

Cô khựng lại, tay dừng giữa chừng. Ánh mắt cô chạm vào ánh mắt anh trong gương, không mờ ảo như mộng, nhưng cũng không chân thực đến mức khiến người ta tin được đó là hiện thực.

Không biết vì điều gì thúc đẩy, có thể vì mấy đêm dài trằn trọc, có thể vì những cái ôm trong giấc mộng khiến cô không còn ranh giới giữa mộng và thực—Niệm Sơ chậm rãi đứng dậy, xoay người, rồi chậm rãi đưa tay ra.

Ngón tay cô chạm vào vạt áo dài cổ của anh, hơi dùng sức, cởi đi chiếc áo ngoài bằng gấm mà anh vẫn luôn mặc trong mọi giấc mơ. Tay cô có chút run, nhưng ánh mắt thì không.

Chỉ là… đến đó thôi, cô liền dừng lại.

Niệm Sơ ngẩng đầu, đối diện với anh, có một tia bối rối hiện rõ trong đáy mắt.

Cô không biết… tiếp theo là gì. Không hiểu vì sao mình làm vậy. Cũng không rõ anh sẽ phản ứng ra sao.

Trầm Nguyên Ninh bật cười, một nụ cười mang theo chút trêu chọc, chút bất lực, mà cũng rất dịu dàng.

Anh cúi người xuống, đôi tay đặt lên vai cô, khẽ siết lấy như để giữ một đứa trẻ đang bướng bỉnh nghịch ngợm mà không biết mình đang nghịch gì.

“Ta thật sự không biết…” – anh nói, giọng cười trong cổ họng lan ra, “…ta là tổ tông của em, hay em mới là tổ tông của ta nữa.”

Niệm Sơ đỏ mặt.

Cô nghiêng đầu tránh ánh mắt anh, định rút tay về nhưng lại bị anh nắm lấy.

“Em học theo ai mà nghịch ngợm như vậy hả?”

“…Mẫu thân ta là tông nữ, ngài cũng nên biết tính cách bà…”

“Không giống,” Trầm Nguyên Ninh cúi sát tai cô, khẽ thì thầm, “em không giống Trầm Ly… Em giống A Ly.”

Niệm Sơ giật mình, cả người cứng lại. Nhưng Trầm Nguyên Ninh không nói gì nữa, chỉ kéo cô vào lòng, ôm như cũ, như mỗi đêm anh từng làm—nhẹ nhàng, vững chãi, dịu dàng mà lặng lẽ.

---

Sáng hôm sau.

Niệm Sơ tỉnh giấc trong ánh nắng nhàn nhạt chiếu qua rèm cửa gấm. Cô ngồi dậy, bàn tay vô thức sờ lên môi mình—nơi mà đêm qua anh đã triền miên hôn lấy, dây dưa mãi trong mộng cảnh không lối thoát. Nhưng… tất cả đều là mộng. Mà lại chân thật đến mức khiến cả thân thể cô cũng mang theo dư vị nghẹn ngào của tình ái.

Cô chải tóc, khoác áo, đi đến điện thờ như thường lệ để thắp hương.

Nhưng hôm nay, trong điện vắng lặng. Không tiếng anh cười trầm trầm, cũng không có bóng dáng áo dài trắng đứng đợi sau bài vị. Cô gọi, gọi rất lâu—“Nguyên Ninh…”—nhưng không một âm thanh hồi đáp.

Anh không ở đó.

---

Cùng lúc đó, trên con đường mòn dẫn về phía sau núi, nơi bậc đá phủ đầy lá ngọc lan đã úa vàng, Thịnh Vọng đang cúi người ngắt lấy một đoá ngọc lan vừa rụng.

Vừa cất hoa vào túi áo, anh cảm nhận được một dòng khí lạnh len qua gáy.

Anh quay người.

Phía xa, dưới bóng cây, một người đàn ông mặc áo dài cổ trắng như tuyết, tay chắp sau lưng, ánh mắt lãnh đạm mà thản nhiên, cứ thế đứng nhìn anh.

“Ngài đến rồi à?” – Thịnh Vọng bình tĩnh hỏi.

“Cũng tại ngươi cứ mang hoa ngọc lan về... ta không đi theo thì tiếc.” – Trầm Nguyên Ninh cười nhạt, giọng nói như gió mỏng phẩy qua mặt hồ.

Thịnh Vọng lặng lẽ nhìn anh, rồi gằn giọng: “Tổ tông… đã thay đổi quyết định chưa?”

“Thay đổi gì mà thay đổi?” – Nguyên Ninh khẽ phất tay, một cánh hoa ngọc lan nhẹ rơi xuống vai áo gấm của Thịnh Vọng – “Ta nói rồi, ta chọn Trầm Niệm Sơ là phu nhân của ta.”

Anh dừng lại một chút, rồi bướng bỉnh hỏi thêm:

“Hay ngươi sợ phải gọi con gái mình là… lão tổ phu nhân?”

Câu nói nhẹ tênh, nhưng như sấm vang trong đầu Thịnh Vọng. Trầm Nguyên Ninh lại bật cười một mình, nụ cười lạnh lùng chạm đến tận xương:

“Thú vị ghê… nhưng tiếc là ta không có hứng thú chơi mấy trò trái với luân thường đạo lý đó.”

Giọng anh trầm xuống, ánh mắt sắc như gươm xuyên qua màn sáng ban mai:

“Trầm Vọng, nghe cho kỹ. Ngươi không phải con cháu của ta. Cũng như tiểu tông nữ kia… không phải hậu duệ của ta.”

Thịnh Vọng khựng người.

Nguyên Ninh khẽ quay lưng, bước vài bước rồi dừng lại, nói chậm rãi—như một câu chuyện cổ tích mà chính anh là nhân chứng:

“Ta không phải người Trầm gia.”

“Ta là thần linh của vùng đất này, sinh ra từ linh khí ngàn năm trên núi tổ Trầm gia, tụ hình dưới gốc ngọc lan vào một đêm sấm sét rung trời. Khi cặp vợ chồng đầu tiên của Trầm gia tình cờ gặp ta, ta chỉ là một thiếu niên không biết nói, không có ký ức. Họ tưởng ta mất trí nhớ, nhận nuôi ta.”

“Họ nói... ta là phúc thần. Từ khi có ta, nhà họ làm ăn phát đạt, sinh con đẻ cái đều thuận lợi. Ta không biết họ già đi, mà ta thì chẳng thay đổi.”

“Và rồi, họ mời pháp sư đến lập cấm chú. Giam ta trong thân cây ngọc lan trước điện thờ tổ. Để ta làm thần hộ mệnh của họ, mãi mãi.”

Người đàn ông ấy cười khẽ, ánh mắt phẳng lặng như đã qua vạn năm cô tịch:

“Ta không oán họ. Thật đấy. Bởi vì từ ngày đó, ta bắt đầu… học được cách yêu thương... giống con người.”

“Năm Trầm Vọng quỳ gối trong điện thờ xin ta bảo vệ cho hậu duệ Trầm gia, xin ta bảo vệ A Ly—vợ của ngươi—ta không từ chối.”

“Ta bảo vệ được gia tộc. Nhưng không bảo vệ được A Ly.”

“Bởi vì ta đang bận… đưa một nhóm con cháu bỏ trốn khỏi vùng chiến sự, còn phải giấu kho báu Trầm gia vào khe núi phía sau. Đến khi quay lại, cô ấy đã tự kết liễu ngay tại cột đá trung tâm của chính điện. Máu cô ấy... đã giải phong ấn của ta.”

Anh siết nhẹ bàn tay sau lưng, giọng rơi xuống từng tầng sâu:

“Ta không hề phẫn nộ. Ta chỉ muốn… giữ lại linh hồn của cô ấy. Nhiều năm sau, ta cho cô ấy chuyển sinh trong hình hài tông nữ của Trầm gia, chờ ngươi quay về.”

"Thịnh Vọng, hai lần ta tìm được ngươi, ngươi đều đã sắp ngừng thở, nhưng... ta vẫn mang ngươi trở về cho A Ly của ngươi". 

“Chuyện gì ta cũng cho các ngươi.”

Anh quay đầu lại, nhìn Thịnh Vọng bằng ánh mắt vừa thản nhiên, vừa tuyệt tình:

“Và lần này, đến lượt ta xin một thứ. Ta muốn cưới tông nữ đời này.”

“Chỉ vậy thôi.”

---

Hôm ấy, khi Thịnh Vọng rời núi tổ, ông lái xe thẳng về căn nhà phía nam thành phố—nơi ông và Trầm Ly sống mấy năm nay. Cửa vừa mở, ông bước vào liền siết chặt lấy bà trong vòng tay, giọng khẽ khàng gần như tan trong không khí:

> “Anh đã đồng ý… gả Niệm Sơ cho lão tổ tông rồi.”

Trầm Ly sững người.

“Anh… cái gì cơ?” – bà ngẩng lên, ánh mắt đầy chấn động và khó tin – “Anh điên rồi à?”

Nhưng chưa kịp chất vấn, Thịnh Vọng đã lặng lẽ kể lại tất cả—về thân thế thật sự của Trầm Nguyên Ninh, về khởi nguồn linh khí nơi núi tổ, về cách Trầm gia phong ấn một vị thần để đổi lấy thịnh vượng, và về khoảnh khắc cuối cùng năm xưa khi A Ly tự kết liễu trong chính điện khiến phong ấn bị hóa giải.

Căn phòng rơi vào yên lặng kéo dài, chỉ còn tiếng kim đồng hồ rơi từng nhịp lên mặt gỗ. Trầm Ly không nói gì rất lâu. Mãi sau, bà mới thì thầm:

> “Hóa ra… từ đầu đến cuối… đều là Trầm gia chúng ta nợ ngài ấy.”

---

Lễ cưới của tổ tông và tông nữ diễn ra vào mùa xuân, khi núi tổ rợp đầy hoa ngọc lan.

Trầm Niệm Sơ vừa bước sang tuổi mười chín. Dưới chân núi, các hậu duệ Trầm gia mặc lễ phục truyền thống, cúi đầu hành lễ. Trong chính điện, bài vị của Trầm Niệm Sơ được đặt song song với bài vị của lão tổ, còn bài vị của Trầm Nguyên Ninh đã được thay mới, như cách gia tộc thừa nhận một cuộc hôn phối thiêng liêng không giống bất kỳ nghi lễ nào trong hàng trăm năm lịch sử Trầm gia.

Hôn phòng đêm ấy chính là phòng cũ của tông nữ. Ánh đèn bên trong sáng đến tận khuya.

---

Trong vô số giấc mộng từng trải, Niệm Sơ đã từng trốn chạy, từng vùng vẫy, từng căm ghét Nguyên Ninh đến tận xương tủy. Nhưng đêm nay, cô lại ngoan ngoãn nằm trong lòng anh.

Nguyên Ninh cúi xuống, thì thầm bên tai:

> “Nâng tay lên.”

Cô không chần chừ, liền ngoan ngoãn nhấc tay lên.

> “Ôm ta.”

Cô vòng tay qua lưng anh, siết nhẹ.

Người con gái từng hay chống cự giờ đây lại im lặng phối hợp, lành lặn như một đoá ngọc lan sau mưa, mềm mại đến mức khiến trái tim của kẻ bán thần kia cũng trở nên hỗn loạn.

Khi cô rên khẽ một tiếng “Đau…”, Nguyên Ninh lập tức ngừng lại. Anh ôm lấy cô, áp má vào lưng cô như thể đang vỗ về một thứ gì đó quý giá lắm. Bàn tay lạnh lẽo xoa nắn những nơi khiến cô đau, dịu dàng đến độ làm lòng cô nhói lên.

Cuối cùng, mọi thứ cũng kết thúc.

Niệm Sơ mệt mỏi nằm trong vòng tay anh, gò má đỏ bừng, hơi thở còn đứt quãng.

Nguyên Ninh khẽ cúi đầu, đặt một nụ hôn lên đỉnh trán cô, thì thầm bằng chất giọng trầm khàn đầy nhẫn nhịn:

> “Tiểu tổ tông của ta… sớm muộn gì cũng bị em khắc chết.”

---

Sáng hôm sau, ánh nắng đã hắt cao lên mái tứ hợp viện, xuyên qua khung cửa sổ giấy mờ mờ nơi chính viện, soi lên cánh cửa phòng tân hôn vẫn im lìm đóng kín.

Không ai dám lên tiếng hối thúc.

Bởi vì người đang ở bên trong không còn là tiểu tông nữ của Trầm gia—mà là lão tổ phu nhân, người phụ nữ duy nhất mang danh nghĩa chính thê của vị thần hộ mệnh mà toàn tộc bái lạy.

Khi ánh nắng đã bò qua cả mái ngói, bỏ lỡ giờ thắp hương thường nhật của điện chính, Trầm Niệm Sơ mới khe khẽ xoay người. Trong cơn buồn ngủ, cô nhận ra mình vẫn đang ôm một người—cả người cô nằm gọn trong lòng anh, gối lên cánh tay anh, hai chân thậm chí còn vắt ngang hông anh từ lúc nào.

Tư thế thật sự... đáng xấu hổ đến không dám tưởng tượng.

Trầm Nguyên Ninh dường như đã tỉnh từ lâu, mà dường như anh chưa từng đi vào giấc ngủ. Anh ngồi dựa vào đầu giường, tay nhẹ nhàng vuốt gáy cô, nửa cười nửa dỗ dành:

> “Tiểu tân nương, mau dậy đi. Con cháu của chúng ta đang xếp hàng chờ ngoài điện thờ rồi.”

“Con cháu của chúng ta…”

Cụm từ ấy, vừa xa lạ, vừa nặng nề.

Mới hôm qua thôi, cô còn đứng trong hàng ngũ con cháu đó. Vậy mà hôm nay, trong điện tổ nghiêm trang kia, cô phải đứng cùng Nguyên Ninh, đón lấy từng cái cúi đầu của hậu nhân, nhận lấy từng nén nhang quỳ lạy như một vị trưởng bối thực thụ.

---

Điện thờ tĩnh lặng, ngập hương trầm.

Trầm Niệm Sơ mặc một bộ áo dài lụa đỏ thêu hoa ngọc lan, đứng cạnh bàn thờ tổ. Gương mặt cô tĩnh tại, ánh mắt không hề chao đảo.

Trên bậc cao, Trầm Nguyên Ninh ngồi nghiêng người, bàn tay đặt hờ trên tay vịn ghế, phong thái thong dong như đã ngồi ở đó ngàn năm không đổi.

Các trưởng lão lần lượt vào điện, theo sau là đại diện các chi trong tộc, tất cả đều quỳ lạy theo nghi thức trưởng bối—giống như bao đời trước đã từng.

Đến lượt chi thứ bảy hành lễ, Niệm Sơ… khẽ ngáp.

Một cái ngáp không quá rõ ràng nhưng cũng không thể giấu.

Trong cái không khí trang nghiêm, ánh mắt một vị trưởng lão đang cúi đầu lỡ nhìn lên, bắt gặp cô đang che miệng. Cả hai người đều… khựng lại.

Nhưng chưa ai kịp phản ứng, một giọng nam trầm thấp từ bậc cao vang lên, rõ ràng có phần bất mãn:

> “ Người kia, tên nhóc nhà ngươi là người chi nào ấy nhỉ? À mà thôi, ta quên rồi. Ngươi là người cuối cùng phải không? Bảo bọn nhỏ lui cả đi.”

Nguyên Ninh phẩy tay, dựa vào thành ghế, mắt lười biếng liếc một vòng:

> “Quỳ quỳ bái bái mấy nghìn năm rồi, không biết chán à? Tiểu tân nương của ta còn chưa ngủ đủ giấc đâu.”

Câu nói khiến tất cả trong điện lặng như tờ. Không ai dám lên tiếng. Không ai dám phản ứng.

Ngay sau đó, dưới con mắt kinh hồn của toàn thể tộc nhân, Trầm Nguyên Ninh đứng dậy, đưa tay ra nắm lấy tay phu nhân mới cưới của mình, rồi cùng nhau bước xuống bậc thềm, đi thẳng ra cửa sau điện thờ.

Họ lướt qua gốc ngọc lan già, qua cả tán cây từng chứng kiến bao thế hệ thay đổi, chỉ để đi thẳng về phòng ngủ—nơi ánh sáng ban sớm còn chưa tắt.

Để lại sau lưng là những lời chúc mừng còn dang dở, những cái quỳ lạy chưa kịp đứng dậy, và một bầu không khí nghẹt thở chưa kịp tiêu tan.

---


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play