LÃO TỔ TÔNG CỦA TA 1

Trầm Niệm Sơ sinh ra vào một đêm trăng tròn, khi cơn gió đầu mùa mang theo hương hoa ngọc lan lan khắp tứ hợp viện của Trầm gia. Mẹ cô – Trầm Ly – trong cơn đau đẻ vẫn còn tỉnh táo dặn y bác sĩ của Trầm gia rằng, nếu con là gái, nhất định phải đặt tên là Niệm Sơ, là “niệm đầu tiên” của đời mới, cũng là mong ước của cô đời này sẽ khác A Ly năm xưa.

Khi y sĩ tắm cho bé con, bà phát hiện một vết bớt hình hoa ngọc lan nhạt màu ở ngực trái, đúng ngay vị trí trái tim. Người làm khi đó đã trầm trồ gọi đó là "phúc ấn của tổ tiên". Nhưng Trầm Ly và Thịnh Vọng lại nhìn nhau rất lâu, một ánh mắt như nhớ lại quá khứ — hoặc những giấc mơ đã từng khiến cả hai gần như không thể thở nổi.

---

Mười sáu năm sau.

Lễ tế tổ Trầm gia được tổ chức vào đầu xuân, trời còn vương chút se lạnh. Trầm Niệm Sơ đã được dặn dò về lễ phục, lễ nghi, và cả việc quỳ trước điện thờ tổ tiên — nhưng cô gái ấy chưa từng nghĩ bản thân sẽ trở thành tâm điểm của ngày hôm đó.

Trầm Niệm Sơ không giống mẹ mình năm xưa. Cô hoạt bát, nhưng luôn sắc bén. Giữa hàng trăm con cháu về dự tế lễ, cô chỉ lặng lẽ đứng bên bậc đá sau mẹ và cha. Các tộc lão lần lượt đọc tên từng chi phái đề cử người kế thừa. Không ai nhắc đến cô. Cũng chẳng ai nghĩ đến cô. Vì họ biết rõ — Trầm Ly chưa từng nói đến việc truyền lại chức vụ tông nữ cho con gái.

Thế nhưng khi hương trầm vừa được dâng lên, khi trống tế đập lần thứ ba vang vọng khắp núi…

Gió thổi ngược từ cửa điện.

Bát hương chính ở trung tâm bàn thờ đột nhiên nổ tung.

Tàn tro từ bụi trầm tung bay, rơi trắng đầu Trầm Niệm Sơ, và ngay khoảnh khắc ấy, một tia sáng nhạt từ cổ áo lễ phục màu trắng của cô phát ra.

Ấn ký hoa ngọc lan trên ngực trái Trầm Niệm Sơ — phát sáng.

Sáng rực trong điện thờ giữa ban ngày, khiến tất cả tộc nhân như chết lặng.

“Ấn tổ tiên!” Một tộc lão run giọng thốt lên, “Ấn ngọc lan của đời đầu tiên… đã từng được ghi trong gia phả!”

Một vị tộc lão khác hốt hoảng quỳ xuống, mắt đỏ hoe: “Tổ tiên đã lựa chọn rồi. Tông nữ đời tiếp theo, chính là Trầm Niệm Sơ!”

---

Trong phút chốc, điện thờ vốn trang nghiêm trở nên hỗn loạn bởi hàng trăm ánh nhìn đổ dồn vào cô gái 16 tuổi. Nhưng cô – Trầm Niệm Sơ – lại đứng lặng, không hoảng loạn, không thảng thốt, chỉ nhẹ nhàng cúi đầu.

Bởi vì… ngay giây phút ấn ký ấy phát sáng, cô nghe được một giọng nói trong đầu mình.

> “Tông nữ của ta… Con đã đến rồi.”

Một giọng nam, trầm ổn, xa xăm, dịu dàng như gió ngọc lan giữa đêm, nhưng mang theo thứ uy nghiêm khiến lòng người run rẩy.

---

Và vị tổ tiên ấy… chính là người đã chứng kiến mọi sự đời trong Trầm gia.

Người chưa từng đầu thai, chưa từng rời đi.

Người đã trồng gốc ngọc lan sau điện thờ, người đã đẩy chiếc bài vị trống rơi vào người Trầm Ly năm xưa…

Người đã hai lần mang Thịnh Vọng tưởng chừng đã chết trở về…

Người – vẫn đang ở lại giữa điện thờ tổ tiên Trầm gia.

---

Từ sau ngày lễ tế tổ năm ấy, Trầm Ly rời núi cùng Thịnh Vọng.

Họ đi khắp nơi: rặng núi phía Nam, phố cổ Giang Thành, thậm chí từng đứng giữa cầu treo phủ đầy tuyết trắng phương Bắc. Với Trầm Ly, mỗi bước chân là lần đầu tiên. Trọn một đời tông nữ, cô chỉ từng bước khỏi núi Trầm đúng một lần – cũng là khi đưa Thịnh Vọng đến bệnh viện với thân thể đầy máu năm ấy. Còn lần này, cô đi vì chính mình.

Trên núi tổ, nhà thờ tổ Trầm gia vẫn uy nghiêm, nhưng dường như... tĩnh lặng đến kỳ lạ.

Chỉ còn Trầm Niệm Sơ và một phủ viện đầy người làm đã theo hầu mẹ cô từ khi cô chưa chào đời. Nhưng giờ đây, không còn tiếng cười trong sân, không còn tiếng bước chân người làm xôn xao khi nấu trà dâng tổ. Mọi thứ trở nên yên ắng một cách khác thường.

Không một lời bàn tán. Không ai hỏi vì sao tông nữ lại xuống núi. Không ai nhắc về ấn ký hoa ngọc lan hôm đó.

Tất cả im lặng như một sự mặc định.

Như thể cả Trầm gia đang... chờ đợi điều gì đó.

**

Trầm Niệm Sơ không quen.

Cô sinh ra trong tình yêu, lớn lên giữa mong chờ và ấm áp – một điều mà mẹ cô chưa từng có. Không bị ép học bài vị, không cần thắp hương mỗi ngày, không phải mặc lễ phục trắng quanh năm như mẹ cô từng mặc.

Cô từng nghĩ mình sẽ học đại học ở thủ đô, sẽ xuống núi sống như những cô gái bình thường.

Nhưng từ ngày mẹ rời đi, căn phủ viện bỗng lạnh lẽo, yên ắng và... rờn rợn.

Đêm đầu tiên sau lễ tế tổ, cây ngọc lan sau điện thờ trổ hoa trái mùa.

Trầm Niệm Sơ nghe thấy tiếng gió... nhưng trong gió có giọng nói rất nhỏ.

> “Niệm Sơ...”

Cô quay lại. Không có ai.

Bầu trời đêm lúc ấy, trắng ngần như tro trầm.

---

Sáng sớm, sương vẫn còn đọng trên mái ngói rêu xanh của điện thờ.

Trầm Niệm Sơ mặc áo dài trắng, tay cầm bó nhang trầm do chính tay mẹ cô để lại trước khi rời đi. Động tác của cô tuy chưa chuẩn xác như tông nữ đời trước, nhưng vẫn mang nét kính cẩn và nghiêm trang — điều mà những người hầu già không dạy, nhưng cô bé dường như... bẩm sinh mà biết.

Ba nén hương cắm lên, khói trầm tỏa mờ, lượn lờ giữa không trung.

Niệm Sơ quỳ xuống, chờ hương tàn như bao ngày.

Nhưng hôm nay, có lẽ vì đêm qua cô đọc sách đến khuya, hoặc vì mùi trầm an thần quá mức — mí mắt dần khép lại, đầu khẽ gật gù, rồi nghiêng sang bên, cơ thể thiếu nữ mười sáu tuổi lảo đảo như sắp ngã.

Một làn hơi lạnh thoảng qua.

Không đủ để khiến người khác rùng mình, nhưng đủ để làm nhang trầm chao đảo.

Ngay lúc Niệm Sơ sắp ngã sang nền đá, một bàn tay vô hình nâng nhẹ đầu cô, êm ái, cẩn thận, như sợ cô tỉnh giấc.

Mái tóc đen xõa ra một bên vai, làn da trắng mịn như ngọc chạm vào không khí nhưng không chạm đất.

Rồi — trong một thoáng, có tiếng cười khẽ vang lên ngay bên tai.

> “Nhóc con lười biếng.”

Giọng nói trầm thấp, mang âm sắc trưởng thành, xen lẫn chút bất đắc dĩ... như thể đã chờ rất lâu, rốt cuộc cũng chờ được cô bé ngủ gật như năm nào mẹ cô từng ngủ quên bên bài vị tổ tiên.

Niệm Sơ khẽ cựa mình, chớp mắt tỉnh giấc.

Căn điện thờ yên ắng như mọi khi. Gió vẫn chưa thổi, ba nén hương đã cháy gần hết.

Không có ai.

Nhưng vai phải cô vẫn còn lành lạnh, như thể... có ai đó từng ở đó, thật sự.

---

Từ sau khi được chọn làm tông nữ, Trầm Niệm Sơ chẳng còn được rong chơi như trước nữa. Mỗi sáng đều phải thắp hương cho tổ tiên, học nghi lễ, học lịch sử Trầm gia, học cách đọc gia phả và phân biệt các nhánh họ xa gần. Chiều đến thì ngồi giữa gian điện phía sau, lắng nghe người làm báo cáo đủ thứ chuyện trong tộc: Ai đến xin phép cưới hỏi, ai tranh chấp đất đai, ai gửi thư cầu xin được "tổ tiên cho ý chỉ".

Ban đầu Niệm Sơ còn nghiêm túc nghe, nhưng sau một tuần thì đầu óc cô bé như muốn nổ tung. Ba tuần sau, cô bắt đầu thở dài liên tục. Tới tháng thứ ba, Niệm Sơ ngồi bệt dưới hiên sân sau nhà tổ, mặt gục lên bàn đá như thể vừa mất cả xuân thì.

Cô bé cầm điện thoại, ấn gọi cho mẹ mình.

Màn hình hiện lên video call, Trầm Ly hiện ra trong khung hình, bên cạnh là ba cô – Thịnh Vọng – đang dùng kéo tỉa một chậu cảnh.

Vừa thấy mặt ba mẹ, Niệm Sơ đã than thở:

> – Con thật sự sắp điên rồi… ba mẹ ơi…

– Lại chuyện tộc nhân? – Trầm Ly hỏi, vẫn nhẹ nhàng như mọi khi.

– Hôm nay có ba người xin tổ tiên cho ngày cưới, hai người nhờ chọn tên cho con, một người… một người muốn tổ tiên chỉ giúp để trúng vé số!!!

Thịnh Vọng bên cạnh phì cười thành tiếng, còn Trầm Ly cũng khẽ cong môi, nhưng vẫn kiên nhẫn hỏi con gái từng việc, rồi chỉ dạy cô cách xử lý từng chuyện một.

Trong lúc ba mẹ đang nói, bỗng một cơn gió nhẹ thổi qua khoảng sân. Trên đầu Niệm Sơ, từng cánh hoa ngọc lan theo gió rơi xuống, vương khắp tóc, vai và áo.

Niệm Sơ ngẩng đầu nhìn lên trời – cây ngọc lan cổ thụ lặng lẽ tỏa bóng, gió khẽ đưa, hoa rụng như tuyết.

Mọi thứ thật yên ắng…

Yên ắng đến mức – cô bỗng cảm thấy như có người vừa bước ngang qua gió, chỉ là không ai trông thấy.

Từ trên cao, một đóa ngọc lan rơi thẳng xuống, chuẩn xác chạm vào tai cô bé. Niệm Sơ chớp mắt, theo bản năng nhặt lấy đóa hoa.

Một giọng nói vang lên trong điện thờ, rất khẽ, rất khẽ – như thể chỉ mình cô nghe được:

> – Ngốc muốn chết.

Cô giật mình quay lại, nhưng chẳng có ai cả. Trên màn hình điện thoại, Trầm Ly vừa hỏi “Niệm Sơ? Gì thế con?”, cô bé chỉ khẽ cười, nhẹ nhàng trả lời:

> – Không có gì đâu mẹ… chắc con mệt quá rồi.

Trầm Ly không để ý, nhưng ở đầu dây bên kia, ánh mắt của Thịnh Vọng hơi trầm xuống. Cơn gió ấy… thoảng qua màn hình, mang theo hương ngọc lan lạ lẫm mà quen thuộc. Nhưng anh chỉ lặng lẽ gác kéo, không nói gì cả.

---

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play